Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 562: Viên Vô Nhai, không 

giết được!

"Quy tắc? Đó là thứ lập ra để dành 

cho kẻ yếu, mà người tạo ra quy tắc 

đều là kẻ mạnh, bởi vì tôi mạnh hơn 

anh, cho nên, quy tắc là do tôi 

quyết định, hiểu không?”, đương 

nhiên Viên Vô Nhai nhìn ra được, 

người trước mắt này chỉ là một 

người bình thường, anh ta cung 

̃

không vội vàng ra tay, mà kiêu 

ngạo dạy dỗ.

"Anh hãy nhanh chóng rút lui đi, 

nếu không tôi sẽ nổ súng”, trong 

lòng Tăng Kim Lai vô cùng sợ hãi, 

dù sao thì làm gì có ai lại không sợ

chết chứ? Thế nhưng phía sau mình 

chính là Trần Thanh, lúc này anh ta 

tuyệt đối không có khả năng rút lui 

được.

Mặc dù anh ta vẫn luôn đi theo 

Trần Thanh, nhưng anh ta cũng chỉ

là một người bình thường, anh ta 

cũng muốn trở thành võ giả cao 

thượng, mà quan trọng ở chỗ Trần 

Thanh, nếu như Trần Thanh co

́thê

̉

truyền thụ phương pháp để tự mình 

tu luyện, vậy mình sẽ có thể thực 

hiện ước mơ trong lòng rồi.

Thế nhưng quan hệ của anh ta và 

Trần Thanh chỉ là quan hệ phụ

thuộc, nếu như muốn tiến thêm một 

bước, nhất định phải làm được một 

số chuyện.

Mà trước mắt, không phải là một cơ 

hội rất tốt sao?

Cầu phú quý trong nguy hiểm, 

thành công sẽ được một bước lên 

mây.

Về phần thất bại…Anh ta không suy 

nghĩ đến.

"Đúng là một tên ngu xuẩn, loại 

người như anh sống trên đời chính 

là lãng phí không khí, cho nên, anh 

có thể chết rồi”, Viên Vô Nhai không 

muốn đùa giỡn anh ta nữa, lúc này 

một luồng chấn khí trong tay đánh 

mạnh về phía Tăng Kim Lai.

"A...”

Tăng Kim Lai không ngờ rằng tên 

này lại trực tiếp ra tay, lúc này anh 

ta nhắm mắt lại, khẩu súng trong 

tay phun ra vô số ngọn lửa.

"Giao cho tôi đi”.

Ngay lúc Tăng Kim Lai trút tất cả

viên đạn ra ngoài, nhắm mắt chuẩn 

bị chờ chết, một giọng nói nhẹ

nhàng mang theo sát ý truyền đến.

Trong lòng Tăng Kim Lai rất vui 

mừng, không ngờ rằng Trần Thanh 

lại tỉnh vào lúc quan trọng thế này.

"Anh Trần, anh không sao chứ?”, 

trên mặt Tăng Kim Lai đầy vẻ vui 

mừng, mở miệng hỏi.

"Tôi không sao, anh sang bên cạnh 

nghỉ ngơi trước đi”, Trần Thanh khẽ

gật đầu, sau đó liền nhìn về phía 

Viên Vô Nhai.

Lúc này cả người Trần Thanh đều là 

máu, giống như bị nhúng vào trong 

máu vậy, vô cùng đáng sợ.

"Mùi máu đậm quá, chắc hẳn là sẽ

rất ngon lành đây”, Viên Vô Nhai 

không thèm để ý tới ánh mắt của 

Trần Thanh, mà liếm môi của mình, 

trong mắt mang theo ánh sáng khát 

máu, hưng phấn nói.

"Anh đáng chết”, trong mắt Trần 

Thanh có sát ý đáng sợ, nhìn Viên 

Vô Nhai, cơ thể đột nhiên lóe lên, 

lập tức biến mất.

"Thật nhanh!”, Viên Vô Nhai không 

ngờ rằng Trần Thanh lại trực tiếp ra 

tay, không nhìn thấy bóng người 

của anh, Viên Vô Nhai giật nảy 

mình, vội lùi về sau.

Mà đúng lúc này, Trần Thanh lại 

xuất hiện trên đường lui của anh ta 

giống như ma quỷ, tát mạnh một 

cái lên trên mặt Viên Vô Nhai.

"Chát...”

Một tiếng bạt tai cực kì vang dội 

truyền đến, cả người Viên Vô Nhai 

bị đánh bay ra ngoài, lộn mấy vòng 

trên không trung, sau đó mới rơi 

xuống mặt đất.

Tất cả mọi người xung quanh đều 

trợn tròn mắt, không ngờ rằng thế

mà Trần Thanh chỉ cần dùng một 

cái tát đã có thể đánh bay Viên Vô 

Nhai ra ngoài, phải biết, bây giờ

anh ta đang ở đỉnh phong võ tông, 

thực lực như vậy, thế mà lại bị một 

cái tát của Trần Thanh đánh bay đi, 

vậy thực lực của anh phải mạnh 

đến mức nào?

"Vừa rồi lúc tôi đang tu luyện, hình 

như nghe thấy anh gọi tôi là gì? Tôi 

không nghe rõ lắm, anh nhắc lại lần 

nữa đi”, sắc mặt Trần Thanh lạnh 

lùng nhìn Viên Vô Nhai, nói.

"Tôi...”, lúc này sao Viên Vô Nhai có 

thể không biết, thực lực của người 

trước mắt không phải là thứ mà anh 

ta có thể chống lại được.

Thế nhưng có một điều anh ta 

không biết rõ, vừa rồi lúc tên này 

đột phá, mặc dù động tĩnh hơi lớn, 

nhưng hơi thở dao động kia tuyệt 

đối là từ võ giả tiên thiên đột phá 

đến võ đạo tông sư.

Chỉ là một võ giả mới vào võ đạo 

tông sư, thế mà lại có thể đánh 

mình thành như vậy? Thật là quái 

quỷ.

"Rốt cuộc anh đã dùng cách gì? Chỉ

bằng anh vừa mới tiến vào võ đạo 

tông sư, còn muốn đánh bại tôi, 

nằm mơ đi”, lúc này mặt Viên Vô 

Nhai đã sưng phù đến mức sắp biến 

dạng, khuôn mặt đẹp trai ban đầu, 

bây giờ hoàn toàn không thể nhìn 

nổi.

"Anh không cần quan tâm tôi đã 

dùng cách gì, chỉ cần có thể đánh 

anh rơi răng đầy đất, đó chính là 

cách tốt”, Trần Thanh hừ lạnh một 

tiếng, sau đó biến mất lần nữa.

"Chát...”

Lại một cái tát, má trái của Viên Vô 

Nhai cũng bị Trần Thanh vả cho 

một cái.

"Lần này cân xứng, đẹp hơn nhiều”, 

nhìn mặt bên trái của Viên Vô Nhai 

sưng lên với tốc độ mà mắt thường 

cũng có thể thấy được, Trần Thanh 

vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó 

khẽ nói.

"Thằng chó, anh muốn chết à?”, 

Viên Vô Nhai bị vả hai cái trước mặt 

mọi người, hơn nữa cả hai bên mặt 

đều bị tát, lập tức giận điên lên, lúc 

này liền muốn ra tay.

Thế nhưng thời gian sử dụng tà 

công của anh ta đã hết, chân khí 

trong cơ thể rút đi giống như thủy 

triều.

Cơ thể ban đầu chống đỡ chân khí 

của anh ta bây giờ lại hoàn toàn 

không nghe sai khiến, một cảm giác 

vô cùng đau đớn truyền đến, Viên 

Vô Nhai lảo đảo một cái, quỳ trên 

mặt đất.

"Cho dù có muốn nhận lỗi, thật ra 

cũng không cần quỳ đâu, huống 

chi, cho dù anh có quỳ xuống, tôi 

cung s

̃ ẽ không tha thứ cho anh”, 

Trần Thanh trêu chọc nhìn Viên Vô 

Nhai quỳ xuống, giễu cợt nói.

"Tên khốn nạn này, anh đã dùng 

mánh khoé gì? Tôi nói cho anh biết, 

tôi là đệ tử thân truyền của tông 

chủ Thiên Diễn Tông, nếu tôi xảy ra 

chuyện gì, anh sẽ xong đời, chẳng 

những là anh, mà ngay cả những 

người có quan hệ với anh đều sẽ

xong đời”, lúc này Viên Vô Nhai rất 

sợ hãi, anh ta không nghĩ rằng mình 

sử dụng cả tà công rồi, mà vẫn rơi 

vào kết cục như bây giờ.

Bây giờ anh ta còn yếu hơn cả

người bình thường, toàn thân bủn 

rủn, chỉ sợ một người tay trói gà 

không chặt cũng có thể giết được 

anh ta.

"Cái gì?”

Ba ông lão vốn còn muốn để Trần 

Thanh giết Viên Vô Nhai, nghe thấy 

anh ta nói vậy, sắc mặt lập tức biến 

đổi, sau đó đầy vẻ lo lắng nhìn Trần 

Thanh, sợ anh xúc động một cái sẽ

làm thịt Viên Vô Nhai.

"Thiên Diễn Tông? Chưa từng nghe 

nói đến, anh muốn làm gì với tôi, 

vậy tôi sẽ lấy cách đó của anh để

trả lại anh, rất công bằng”, Trần 

Thanh lộ ra một nụ cười lạnh lùng 

tàn nhẫn, nói.

"Chàng trai này, không thể giết Viên 

Vô Nhai được”, Điền Đại Hà thở dài 

một hơi, sau đó đi tới, bất đắc dĩ 

nói.

"Ồ? Vì sao?”, Trần Thanh lập tức có 

chút hiếu kỳ, xem ra Thiên Diễn 

Tông này có thực lực rất mạnh, anh 

cũng muốn nghe một chút.

"Thiên Diễn Tông là một tông môn 

võ đạo, thực lực cực kì mạnh, hơn 

nữa Thiên Diễn Tông này có tiếng là 

bao che khuyết điểm, nếu như cậu 

thật sự giết Viên Vô Nhai, chỉ sợ

ông ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, 

đến lúc đó cậu sẽ gặp phiền toái”, 

Điền Đại Hà giảng giải cho Trần 

Thanh.

Ông ta cung h ̃ ận không thể giết 

Viên Vô Nhai, thế nhưng ông ta 

không thể bởi vì như thế mà khiến 

người trẻ tuổi này rơi vào tình cảnh 

đuổi giết không ngừng nghỉ được.

"Hừ, lần này thì biết chưa, anh 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!