Chương 559: Người trong võ đạo
Ngay lúc Tằng Kim Lai cảm giác
Trần Thanh gây ra động tĩnh có
chút lớn, một bóng người bỗng
nhiên xuất hiện bên cạnh anh ta,
điều này khiến Tằng Kim Lai lập tức
mở to hai mắt nhìn.
Phải biết, vừa rồi anh ta còn không
phát hiện ra bên cạnh có người,
nhưng trong nháy mắt, một ông lão
đã xuất hiện ở bên cạnh mình, cứ
như gặp ma giữa ban ngày.
Tằng Kim Lai dùng sức dụi dụi mắt,
khi anh ta mở mắt ra, lại phát hiện
thế mà không phải một ông lão, mà
là hai người, điều này đã khiến anh
ta bị dọa sợ.
"Đừng dụi mắt nữa, dụi nữa là mù
đấy, chúng tôi không phải ma”,
ngay lúc Tằng Kim Lai lại muốn dụi
mắt, lúc ông lão biến thành ba
người, ông lão thứ ba vừa đến kia
cười nói với Tằng Kim Lai.
Nghe thấy ông lão này nói vậy, lúc
này Tằng Kim Lai mới hơi thở dài
một hơi, sau đó nhìn ba người bọn
họ với vẻ mặt cực kì kính trọng.
Co
́thê
̉
xuất hiện trước mặt anh ta
như ma quỷ thế này, chỉ sợ ba ông
lão này cũng là người trong võ đạo,
hơn nữa còn là cao thủ.
Chỉ là, anh ta căn bản không biết
rốt cuộc ba ông lão này là địch hay
là bạn?
Tằng Kim Lai không phát hiện ra vẻ
thù địch ở trên người họ, nhưng
mấy ông lão có thực lực mạnh mẽ
đột nhiên xuất hiện như vậy, hơn
nữa, chắc chắn đến vì Trần Thanh.
Thế nhưng lấy năng lực của anh ta,
căn bản không có cách nào để ngăn
cản, chỉ có thể chờ đợi người kia có
thể kịp thời tỉnh lại.
Khí áp xung quanh càng ngày càng
mạnh, Tằng Kim Lai lại lùi ra một
trăm mét, mà mấy ông lão kia vẫn
bình tĩnh đứng ở đó, căn bản không
hề di chuyển.
"Người trẻ tuổi này, các ông thấy
thế nào?", một ông lão mặt đỏ
trong đó mở miệng hỏi.
"Chưa gặp bao giờ, chắc hẳn cậu ta
mới lên cấp, thế nhưng động tĩnh
lên cấp này có chút quá lớn”, ông
lão với bộ râu bạc phơ, sắc mặt
lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nghiêm
túc nói.
"Tôi nói này lão Tạ, lúc ông nói
chuyện không thể làm ra vẻ đó
được không? Có chút dọa người rồi,
nếu người ta không biết còn tưởng
rằng ông là người xấu đấy”, ông lão
mặt đỏ ban đầu nói chuyện tức giận
nói.
"Hừ, động tĩnh này của cậu ta, sợ
rằng sẽ thu hút không ít người đến,
đến lúc đó chỉ sợ thật sự sẽ có
người có mục đích khó lường, tất cả
đều phải xem số phận của cậu ta”,
lão già râu bạc trắng hừ lạnh, sau
đó nhìn Trần Thanh phía trước, nói.
"Giả nhân giả nghĩa, nếu tên nhóc
này có thể gây ra động tĩnh lớn như
thế, chắc chắn không đơn giản, nếu
quả thật có người ra tay, chỉ sợ sau
này sẽ vô cùng phiền phức”, ông
lão cuối cùng lắc đầu, sau đó thận
trọng nói.
Nghe thấy ông ta nói vậy, hai ông
lão khác đều tán đồng gật đầu, ông
lão này co
́thê
̉
nghĩ tới, đương nhiên
bọn họ cũng có thể nghĩ đến.
Trong lúc ba người bọn họ đang nói
chuyện, một số người khác lại tới,
những người này thuộc về các thế
lực khác nhau, xem khí thế trên
người bọn họ thì đều là võ giả, hơn
nữa thực lực cũng đều không kém.
Ngoại trừ bọn họ ra, còn có một số
người chính là đám võ giả đến xem
chiến ở núi Thiên Khánh trước đó,
đương nhiên họ cũng cảm nhận
được động tĩnh bên này.
"Lại là anh Trần, anh ta làm sao
vậy?", khi bọn họ nhìn thấy Trần
Thanh ngồi ngay ngắn ở chính giữa,
đã có rất nhiều người vây quanh,
chỉ là không có người nào ra mặt.
"Tạ Đồ, Điền Đại Hà, Thẩm Tu, trời
ạ, lại là ba vị này, cho dù có chỗ
tốt, chúng ta cung không đùa đư ̃ ợc
đâu”, rất nhanh, đã có người phát
hiện ra ba ông lão ở vị trí cao nhất
kia, kinh ngạc kêu lên.
"Trời ạ, đây đều là đại thành tông
sư, không ngờ rằng thế mà còn ảnh
hưởng đến cả ba người này”.
"Lần này có trò hay để xem rồi, chỉ
cần nơi nào có ba người này, nhất
định sẽ không thể thiếu người kia”.
"Người kia là ai?”
"Đương nhiên là Dương Tông Anh,
đây chính là tông sư thành danh
sớm hơn ba người bọn họ, chắc hẳn
tất cả mọi người đều đã nghe nói
qua về ân oán giữa bọn họ, xem ra
lần này lại có náo nhiệt để xem rồi”.
Lúc này có người chỉ ra thân phận
của ba người này, đương nhiên còn
có một số tin tức hóng hớt, chỉ là
vừa mới nói xong, đã cảm giác
được một hơi thở kinh khủng đánh
tới, lúc này tất cả mọi người đều
ngậm miệng lại.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy ba
người này đột nhiên quay đầu, ánh
mắt quét về phía bọn họ, tất cả bọn
họ đều bị dọa sợ, nếu ba người này
nổi giận, chỉ sợ đúng là sẽ không ai
có thể gánh vác được.
"Đã nhiều năm như vậy rồi mà ba
lão già các ông vẫn còn dáng vẻ
quỷ quái này, không chấp nhận
được người khác thì nói, nếu có bản
lĩnh thì ba lão già các ông cứ giết
hết người ở đây đi, không có can
đảm này mà chỉ có thể hù dọa một
vài người, đúng là không thú vị”.
Ngay lúc này, xung quanh lúc đầu
đang vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có
một giọng nói vang lên như thế,
trực tiếp dọa mọi người ở đây phải
nhảy dựng lên một cái.
"Viên Vô Nhai, cút ra đây cho ông”,
mọi người không hề nhận ra giọng
nói này, thế nhưng ba người Điền
Đại Hà lại quá quen thuộc, lúc này,
ba người đều biến sắc, sau đó
khuôn mặt vốn đã đỏ của Điền Đại
Hà lại càng thêm đỏ, tức giận quát.
Ánh mắt của lão già râu bạc trắng
là Tạ Đồ vô cùng âm trầm, ánh mắt
khóa chặt về hướng tây nam, trong
đôi mắt lúc đầu không có chút rung
động nào lộ ra vẻ căm giận.
Thẩm Tu lạnh lùng nhất, giờ đây
sắc mặt cũng âm trầm, nhìn chằm
chằm vào người tới.
Lúc này Viên Vô Nhai mặc trường
bào ma
̀u đ̉
o cho
́t chậm rãi đi tới,
mặc dù có vẻ như anh ta đi rất
chậm, nhưng rất nhanh đã đi tới
trước mặt bọn họ.
Mặc dù mọi người đều biết ân oán
khúc mắc của Viên Vô Nhai với ba
ông lão này, nhưng cũng có rất ít
người từng nhìn thấy Viên Vô Nhai,
lúc này sau khi nhìn thấy, tất cả mọi
người đều hít sâu một hơi, trên mặt
lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì dáng dấp của Viên Vô Nhai
thật sự quá đẹp!
Không sai, khuôn mặt của Viên Vô
Nhai căn bản không thể dùng mấy
từ đẹp trai khí thế để hình dung, chỉ
có thể dùng xinh đẹp để hình dung.
Khuôn mặt Viên Vô Nhai vô cùng
đẹp đẽ, làn da có thể nói là thổi
một cái là rách, chiều cao khoảng
chừng một mét tám mấy, dáng
người tiêu chuẩn, tuyệt đối là một
người đẹp trai.
Lại thêm trường bào màu đỏ như
lửa này nữa, đúng là làm cho người
ta quá kinh ngạc.
"Sao thế? Lão Điền, còn muốn dạy
dỗ tôi sao? Chỉ sợ ông không dạy dỗ
được thôi”, Viên Vô Nhai lạnh lùng
nhìn lướt qua Điền Đại Hà đang tức
sùi bọt mép, cười khinh bỉ, nói.
"Cậu…” nghe thấy Viên Vô Nhai nói
vậy, Điền Đại Hà bị chọc giận ngay
lập tức, hận không thể xông lên,
trực tiếp đập chết Viên Vô Nhai này.
Thế nhưng ông ta biết rất rõ, nếu
như mình tùy tiện xông lên, chỉ sợ
người bị đánh chết sẽ là mình.
"Viên Vô Nhai, cho dù giữa chúng ta
có ân oán gì, tôi chỉ hy vọng cậu
không nên bị cố chấp trong lòng
che đậy, làm ra chuyện để cho mình
hối hận cả đời”, trên mặt Tạ Đồ có
vẻ buồn bã nhàn nhạt, khuyên bảo
Viên Vô Nhai.
"Lão già, ông câm miệng cho tôi.
Đừng ra vẻ với tôi, hừ, tôi đã sớm
không phải là đồ đệ của các ông rồi,
các ông cung không có tư cách d ̃
ạy
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!