Chương 558: Gần như sụp đổ
Tất nhiên, Trần Thanh không hề
hay biết những điều này, sau khi rời
khỏi đây, anh nói Tăng Kim Lai lái
xe đến vùng ngoại ô thành phố.
Trận chiến vừa rồi trông có vẻ nhẹ
nhàng, nhưng sự thật là anh đã
phải bộc lộ một trăm phần trăm sức
mạnh, ngay cả chiêu thức mạnh
nhất cũng được tung ra, ngoại trừ
một số chiêu thức cấm kỵ, anh gần
như đã dùng hết bản lĩnh của mình,
cuối cùng mới có thể làm được đến
bước này.
Dùng toàn lực chiến đấu cũng có
một ưu điểm, qua trận chiến vừa rồi
anh đã nhận ra, dường như bản
thân anh sắp đột phá, vậy nên anh
mới vội vàng rời đi.
Nếu không, đột phá trong hoàn
cảnh hỗn loạn như thế, không may
bị người khác quấy rầy, đến lúc đó
nhẹ nhất là tẩu hoả nhập ma, anh
không thể mạo hiểm như vậy.
Thật ra, chân khí của anh đã tích
lũy đến mức độ cao nhất, chẳng
qua là Trần Thanh không đột phá
mà đem chân khí dồn nén lại.
Có điều, dồn nén thì cũng có cực
hạn, sau trận chiến đấu kịch liệt vừa
rồi, màng ngăn đột phá trong cơ
thể anh đã xuất hiện vết nứt, nói
cách khác, cho dù anh có tiếp tục
áp chế cũng vô dụng, việc đột phá
nhất định phải diễn ra.
Nếu suy nghĩ này của Trần Thanh bị
những người cả đời kẹt ở cảnh giới
Thiên Tiên, đến chết cũng không
thể đột phá nghe thấy, sợ rằng chỉ
muốn lập tức bắn chết anh.
“Lão Tăng, lái xe nhanh một chút,
mau chóng đến nơi không người
đi”, Trần Thanh cố gắng áp chế
chân khí đang rục rịch trong cơ thể
mình, cắn răng quát lớn với Tăng
Kim Lai.
Tăng Kim Lai chưa bao giờ thấy
Trần Thanh cư xử như vậy, nhất
thời sợ hãi, anh ta còn tưởng rằng
trong trận chiến vừa rồi Trần Thanh
gặp phải vấn đề gì đó nên cũng
không nói thêm lời dư thừa, trực
tiếp lái xe phi như điên về phía khe
núi hẻo lánh.
Phải biết rằng, chiếc xe mà Tăng
Kim Lai đang lái không phải xe việt
dã, xe đi càng nhanh, sàn xe càng
bị mài mòn nhanh chóng, có lẽ
chẳng bao lâu nữa, chiếc xe này sẽ
bị hỏng hoàn toàn.
Chỉ là, hiện tại Tăng Kim Lai không
quan tâm được nhiều như thế, đưa
Trần Thanh đến một nơi hẻo lánh
đã rồi nói sau, chuyện tu luyện này
anh ta cũng không hiểu rõ, Trần
Thanh nói cái gì thì anh ta làm theo
cái đó.
Tốc độ của chiếc xe vô cùng nhanh,
Tăng Kim Lai thề, cả đời này anh ta
chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy,
lái xe kiểu này quả thật rất điên
cuồng.
“Ở đây chờ tôi, không cần đi theo”,
hiện tại Trần Thanh cảm thầy vùng
bụng của mình giống như một cái lò
nung, hơn nữa, lò nung này còn sắp
nổ tung, nếu như anh không áp
dụng một số phương pháp, cơ thể
anh nhất định sẽ nổ tan xác.
Cho nên, Trần Thanh không đợi
được Tăng Kim Lai đưa anh tới nơi
hẻo lánh, xe còn chưa dừng lại, anh
đã trực tiếp đá văng cửa xe, điên
cuồng lao về phía khe núi.
Tăng Kim Lai nhìn tốc độ khủng bố
của Trần Thanh liền biết được sự
việc vô cùng khẩn cấp, tuy rằng
Trần Thanh nói anh ta không cần đi
theo, nhưng anh ta không thể trơ
mắt nhìn anh lâm vào nguy hiểm.
Tăng Kim Lai cũng xuống xe, sau đó
vòng ra phía sau, từ một nơi tương
đối bí mật lấy ra một chiếc hộp, bên
trong là một khẩu súng và hai viên
đạn, anh ta thuần thục nạp đạn rồi
nhét khẩu súng vào đai lưng của
mình.
Tiếp đó, Tăng Kim Lai đi về hướng
mà Trần Thanh rời đi, đuổi theo
anh.
Tốc độ của Trần Thanh cực kỳ
nhanh, chân khí bên trong cơ thể
gần như sụp đổ, Trần Thanh không
dám chậm trễ, anh tìm được một
hốc cây rồi nhanh chóng chui vào.
Trần Thanh vừa chui vào hốc cây,
chân khí bên trong cơ thể đã điên
cuồng phóng tới cánh cửa võ đạo
tông sư, giống như một cơn lũ lớn
cuộn trào lao tới đập nước, rồi tiến
thẳng ra sông lớn.
Khi Trần Thanh bắt đầu tu luyện ở
bên trong thì bên ngoài cũng phát
sinh những biến hoá mà mắt
thường có thể nhìn thấy được.
Xuất hiện biến hoá đầu tiên chính là
cây cối xung quanh anh, chúng vốn
đang tươi tốt đón ánh sáng mặt
trời, nhưng khi Trần Thanh bắt đầu
đột phá thì linh khí xung quanh bị
anh hấp thụ hết, kết quả, những
cây cối đó trở nên héo rũ, giống
như gặp phải một trận hạn hán
trong thời gian dài.
Ngoài ra, thời tiết hôm nay cũng bắt
đầu thay đổi, bầu trời vốn trong
xanh dần dần trở nên u ám, áp suất
không khí dường như hạ thấp hơn
rất nhiều, khiến người ta cảm thấy
vô cùng khó chịu.
“Sẽ không phải là anh Trần đang
gây ra thảm họa thiên nhiên chứ?”,
cuối cùng, Tăng Kim Lai cũng đuổi
tới chỗ Trần Thanh, mới đến gần vị
trí ấy, anh ta đã cảm nhận được
một luồng áp suất không khí, không
nhịn được nói đùa một câu.
Lúc này, Trần Thanh đang điên
cuồng hấp thụ linh khí xung quanh,
dần dần, linh khí trong phạm vị hai
kilomet bị Trần Thanh hấp thụ hết,
hơn nữa, phạm vi này còn có dấu
hiệu tăng lên.
Thời điểm Trần Thanh chuẩn bị đột
phá, ở một biệt thự trong nội thành
thủ đô, một ông cụ đột nhiên mở to
hai mắt, trở mình đứng dậy nhìn về
phía Tây Bắc thủ đô.
Sau đó, trong bộ áo dài, ông ta lập
tức biến mất ngay tại chỗ.
Ở trong một ngôi nhà cực kỳ rách
nát, một ông cụ nằm trên chiếc ghế
dưới bóng cây hoè, vốn đang lim
dim ngủ, bỗng nhiên, ông ta cũng
chậm rãi mở to hai mắt, trong đôi
mắt mờ đục tỏa ra ánh sáng mãnh
liệt.
Tiếp đó, dưới bóng cây hoè chỉ còn
lại chiếc ghế đang lắc lư, ông cụ đã
không thấy đâu nữa.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện
ở nhiều nơi trong thủ đô, không
ngoại lệ, những người đó đều là
những ông cụ tám, chín mươi tuổi,
nếu có người nhìn thấy mấy ông cụ
này, chỉ sợ cũng chấn động không
thôi, bởi đó toàn là những người nổi
tiếng một thời.
Trần Thanh tất nhiên là không biết
chuyện này, hiện tại, anh đang cực
kỳ đau đớn.
Phải biết rằng, so với võ giả Tiên
Thiên, võ đạo tông sư mạnh hơn rất
nhiều, ngoại trừ chân khí xảy ra
biến hoá, còn có một điều cực kỳ
quan trọng.
Thời điểm võ đạo tông sư thăng
cấp, phải trải qua một lần tẩy rửa
xương cốt, nói cách khác, chẳng
những phải đem chất bẩn trong cơ
thể bài trừ ra ngoài mà còn phải rèn
luyện thân thể của mình, làm cho
cường độ thân thể và sức mạnh
tăng lên nhanh chóng.
Cho nên, thực lực của võ đạo tông
sư có thể thoải mái nghiền ép võ
giả Tiên Thiên.
Chẳng qua, vì thân thể của Trần
Thanh quá mức cường đại, thế nên,
lần thăng cấp lên võ đạo tông sư
này, quá trình tẩy rửa xương cốt
của anh cũng đau đớn gấp bội.
Anh đã rèn luyện thân thể bốn lần,
mỗi lần đều mang lại cho anh
những bước nhảy vọt về thể chất.
Mỗi lần rèn luyện cơ thể đối với võ
đạo tông sư là một cơ hội, Trần
Thanh rèn luyện bốn lần, cường độ
thân thể của anh đã đạt đến trình
độ vô cùng khủng bố.
Mà đối với một thân thể khủng bố
như vậy, nếu nó được rèn luyện,
tức là đem thân thể đã được rèn
luyện tốt rèn luyện thêm nhiều lần
nữa, giống như dùng lưỡi cày, xới
lên một vùng đất cực kỳ cứng rắn.
Bởi vậy, có thể tưởng tượng được,
quá trình rèn luyện này đau đớn
đến mức nào.
Thời gian trôi qua, hốc cây cổ thụ
mà Trần Thanh chui vào lúc trước
đã bị hơi thở cường đại trên người
anh làm cho vỡ nát, áp suất không
khí ngày càng khủng bố.