Chương 548: Như bị sét đánh
“A...Tao muốn giết mày”, Tiền Minh
đã cực kỳ tức giận, giơ thanh kiếm
trong tay điên cuồng chém về phía
Bạch Triển Mộ, không có kết cấu gì,
hoàn toàn chỉ là chém lung tung.
“Ố ồ, sao đấy? Sốt sắng thế? Do tôi
phơi bày cách kiếm tiền của anh
nên anh sợ bị người ta cướp mối
à?”
“Yên tâm đi, không có chuyện đó
đâu, cái túi da của anh vẫn còn tốt
lắm, người ta muốn làm công việc
của anh cũng phải có vẻ ngoài như
anh mới được”.
Bạch Triển Mộ đả kích cực kỳ hăng
say, lại còn càng nói càng độc, thề
không làm Tiền Minh tức chết
không bỏ qua.
“Chơi với anh cũng lâu rồi, anh có
thể cút xuống rồi đấy”, trong lúc
đang dây dưa với Tiền Minh, Bạch
Triển Mộ cũng không nhàn rỗi,
không ngừng tìm sơ hở của đối thủ.
Khi có một tiếng nói truyền đến bên
tai, hai mắt Bạch Triển Mộ lập tức
sáng lên, đột nhiên lộn một vòng tới
bên cạnh Tiền Minh, thanh kiếm
trong tay nhanh như tia chớp phóng
đến gần Tiền Minh, sau đó chém
một nhát, gây ra một vết thương
lớn chừng bàn tay ở bên hông anh
ta, máu tươi trong nháy mắt trào ra
ngoài.
Bị Bạch Triển Mộ chém, cảm xúc
giận dữ của Tiền Minh đã bình tĩnh
lại đôi phần.
Anh ta lập tức hiểu ra, Bạch Triển
Mộ này không mạnh bằng mình
nhưng lại có thể làm mình bị
thương thành như vậy, không chỉ
do anh ta quá sơ suất mà còn do bị
dẫn dắt cảm xúc.
“Không ngờ vậy mà đã nhận ra,
nhưng quá muộn rồi”, thấy trạng
thái của Tiền Minh, Trần Thanh nhỏ
giọng nói.
Quả nhiên, Bạch Triển Mộ không
phải tên ngốc nên cũng đã nhận ra
Tiền Minh có sự thay đổi, lập tức
theo đà lấn tới, điên cuồng tấn
công, hơn nữa còn không hề phòng
thủ.
Không phòng thủ mà dốc sức công
kích, đây đương nhiên là kế mà
Trần Thanh đã chỉ cho Bạch Triển
Mộ.
Trong thời khắc này, tuyệt đối
không được để Tiền Minh có cơ hội
thở dốc, phải thừa thế xông lên,
quật ngã đối phương.
Tình thế trên võ đài thay đổi làm
cho tất cả mọi người xung quanh
đều sôi trào, Bạch Triển Mộ có thể
làm Tiền Minh bị thương đã khiến
họ rất kinh ngạc rồi, đã thế anh ta
lại không hề hấn gì trong khi Tiền
Minh không sớm thì muộn cũng sẽ
thua và chết, điều này rất rõ ràng.
“Sao lại vậy? Không được, gia chủ,
ông nhanh cho dừng đi, Tiền Minh
không thể chết được”, bên nhà họ
Tiền, một người đàn ông trung niên
hơn năm mươi tuổi cầu xin gia chủ
Tiền Hải của nhà họ Tiền.
“Ông tưởng tôi không muốn cứu
Tiền Minh à? Nhưng bây giờ nếu
cho dừng cuộc tranh tài thì chúng
ta sẽ thành phe thua cuộc mất, lúc
đó người sẽ chết không phải chỉ
mình Tiền Minh mà e rằng nhà họ
Bạch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho
chúng ta”, Tiền Hải lại lắc đầu, nói
một cách chắc nịch.
“Gia chủ...”, nghe thấy Tiền Hải nói
vậy, bố của Tiền Minh như bị sét
đánh, hai mắt thẫn thờ. Ông ta biết
gia chủ nói đúng, suy nghĩ cho toàn
bộ gia tộc, con trai của ông ta chắc
chắn không thể cứu được.
Vừa lúc đó, cuộc so tài trên võ đài
đã có kết quả.
Cả người Tiền Minh đã bị Bạch Triển
Mộ chém rách vài chỗ, thương thế
trông vô cùng nghiêm trọng.
“Mày muốn giết tao đến vậy thì
chuẩn bị cá chết lưới rách với tao
đi”, lúc này Tiền Minh đã hoàn toàn
điên cuồng, đôi mắt tràn đầy sát
khí, phát cuồng nhào về phía Bạch
Triển Mộ.
“Tôi không muốn cá chết lưới rách
với anh đâu, cút chỗ khác đi”, thấy
dáng vẻ này của Tiền Minh, Bạch
Triển Mộ giật nảy cả mình, muốn
nhảy sang bên cạnh để tránh đi,
đồng thời vung kiếm không ngừng
chém vào người anh ta.
Nhưng Tiền Minh cứ như không
thấy đau vậy, chỉ biết xông về phía
trước.
“Thằng điên, cút đi!”, cảm nhận
được sự điên cuồng của Tiền Minh,
Bạch Triển Mộ hốt hoảng, liều mạng
tránh né, không còn lòng dạ gì để
tấn công nữa.
“Chết đi!”, tránh né mấy lần, anh ta
có cảm giác Tiền Minh này đã điên
rồi, lập tức tìm cơ hội đâm vào
bụng Tiền Minh.
Vốn dĩ bụng của Tiền Minh đã bị cắt
rách một chỗ, giờ đã hoàn toàn
rách ra, nếu đưa đến bệnh viện cấp
cứu ngay thì may ra còn cứu được,
tiếc là Bạch Triển Mộ không thể bỏ
qua cho anh ta.
Tuy nhiên, trong lúc đấu với Tiền
Minh đã hóa cuồng, Bạch Triển Mộ
cũng bị thương không nhẹ.
Ban đầu Bạch Triển Mộ muốn giết
chết Tiền Minh ngay trên võ đài
này, nhưng nghe thấy giọng nói bên
tai, anh ta không tấn công nữa mà
đá Tiền Minh vào rìa võ đài.
Tiền Minh rơi xuống mép võ đài,
vừa vặn không bị rơi ra ngoài.
Đây đương nhiên là Bạch Triển Mộ
cố ý, nếu làm Tiền Minh rơi ra ngoài
võ đài thật thì rất khó để giết anh
ta.
Bạch Triển Mộ lại đuổi theo, thanh
kiếm trong tay nhanh như gió chém
vào cổ Tiền Minh.
“Láo xược, mày dám!”, bố của Tiền
Minh thấy cảnh tượng này thì hai
mắt trợn trừng như sắp rách, nhưng
khi ông ta định xông lên thì bị người
nhà họ Tiền cản lại. Mặc dù rất
phẫn nộ, nhưng họ cũng hiểu rằng
nhà họ Tiền mà xông lên võ đài thì
hậu quả còn nghiêm trọng hơn thua
cuộc nữa.
Bạch Triển Mộ tàn nhẫn nhếch môi,
chém kiếm xuống cổ, không chờ có
kết quả, anh ta đã sải bước nhảy ra
khỏi võ đài.
“Tiền Minh...”, bấy giờ bố của Tiền
Minh mới được xông tới, ôm lấy
thân thể của con trai mình, tay liều
mạng bịt vết thương trên cổ anh ta
nhưng vẫn không có tác dụng. Dù
sao thì khí quản đã bị cắt, động
mạch cổ cũng thế, hoàn toàn hết
đường cứu.
Bạch Triển Mộ đã trở lại trận doanh
của nhà họ Bạch, điều chào đón
anh ta đương nhiên chính là ánh
mắt sùng bái và hân hoan của
người trong gia tộc.
“Con trai giỏi của bố, làm tốt lắm,
không ngờ con đã mạnh đến thế
này, trước đây bố đã xem thường
con rồi”, Bạch Hùng tiến lên một
bước ôm chầm lấy con mình, kích
động nói.
“Chứ sao, con là con trai của ai
chứ”, Bạch Triển Mộ cực kỳ sảng
khoái, xưa nay bố anh ta luôn cho
rằng anh ta không bằng em gái,
bây giờ chiến thắng một cách vinh
quang như vậy, anh ta cũng rất vui
mừng.
“Anh, sao anh làm được hay thế?
Có phải được ai chỉ điểm không?”,
dù gì cũng ở trong Long Tổ nên
Bạch Thấm hơi nghi ngờ về biểu
hiện của anh mình, lập tức hỏi.
Nghe thấy em gái nói vậy, Bạch
Triển Mộ thầm giật mình. Không
ngờ con bé lại nhận ra, mình biểu
hiện rõ thế à?
“Đúng là anh được chỉ điểm, nhưng
người đó không muốn anh tiết lộ
thông tin về mình nên em phải giữ
bí mật cho anh đấy”, mặc dù Bạch
Triển Mộ không biết người truyền
âm cho mình là ai, nhưng có lẽ
người đó có thiện ý với người nhà
họ Bạch. Tuy nhiên, cho dù người
đó không dặn trước, anh ta cũng sẽ
không nói ra.