Chương 544: Khoanh tay đứng nhìn
Trần Thanh không ngờ rằng trận
chiến trên võ đài lần này lại gấp gáp
như vậy, nhưng cũng vừa hay. Khi
xử lý ổn thỏa chuyện này, đến khi
đó nhà họ Mộ Dung có lẽ sẽ nổi lên
khỏi mặt nước.
Mà sau trận chiến lần này, có thể
Bạch Thấm sẽ điều tra được rõ hơn
về sức mạnh của nhà Mộ Dung, khi
ấy anh cũng sẽ có những tính toán
khác rồi.
Suốt cả đêm Trần Thanh không hề
luyện tập mà ngủ một mạch, không
có Nam Cung Yến ở bên cạnh,
những bài luyện tập bình thường
này không thể khiến anh thỏa mãn.
Tập luyện mấy ngày cũng không
bằng ở bên cạnh Nam Cung Yến
một đêm.
Nếu như đã như vậy thì chi bằng
đánh một giấc thật ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thanh
thức dậy với tinh thần sảng khoái.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ngủ
ngon như vậy trong bao nhiêu năm
qua.
Trước kia anh đều tập luyện thay
cho việc ngủ, mặc dù sang ngày thứ
hai tinh thần anh cũng rất dồi dào,
nhưng cảm giác ngủ một giấc sâu
khỏe hơn rất nhiều. Dù sao con
người vẫn cần giấc ngủ mà.
Tăng Kim Lai tự mình lái xe chở
Trần Thanh đi đến núi Thiên Khánh.
Núi Thiên Khánh là một ngọn núi
thuộc ngoại ô thủ đô, bởi vì địa hình
hiểm trở nên bình thường có rất ít
người đến leo núi.
Nhưng sáng sớm ngày hôm nay lại
có rất nhiều xe dừng lại ở dưới chân
núi Thiên Khánh, hơn nữa cũng đều
là xe sang trọng đắt tiền bình
thường rất ít khi nhìn thấy. Nhiều
người tai to mặt lớn, vô cùng phi
phàm cũng đến, nhưng vì chỗ này
không có đường đi lại nên cuối cùng
mọi người chỉ có thể đi bộ lên phía
trước.
Trong một thời gian ngắn, ngọn núi
Thiên Khánh vốn được che phủ bởi
bụi gai và sỏi đá lập tức được dọn
sạch sẽ thành một con đường bằng
phẳng. Mặc dù nó vẫn hơi hiểm trở,
nhưng cẩn thận một chút thì có thể
đi được.
Núi Thiên Khánh không cao lắm, chỉ
có sáu trăm mét, nhưng đối với
những người tai to mặt lớn sống
trong nhung lụa mà nói thì đúng là
hơi khó khăn.
Có người còn được người ta dùng
cáng cứu thương nâng lên, mà
những người được nâng lên bằng
cáng cứu thương đó không phải là
người bình thường. Bọn họ ai ai
cũng đều là những người luyện võ,
là người có quyền có thế, có tính
cách kiêu ngạo, sao có thể như
vậy?
Khi Trần Thanh và Tăng Kim Lai đi
đến núi Thiên Khánh, dưới chân núi
đã không còn một bóng người mà
chỉ còn dòng xe xa hoa đắt đỏ, nhìn
giống như một buổi triển lãm xe
sang vậy.
“Có khá nhiều người đến, thật sự
không biết tại sao những người này
lại thích xem náo nhiệt như vậy”,
nhìn những chiếc xe sang trọng
này, Trần Thanh im lặng không nói
gì. Lúc đầu hai trận tỷ thí đó của
anh đã thu hút rất nhiều người có
tiền có thế đến, lần thi này nhìn còn
long trọng hơn cả hai lần trước.
“Anh Trần, anh là người mạnh nên
đương nhiên không biết những
người bình thường trói gà còn
không chặt như chúng tôi đang nghĩ
cái gì”, nghe thấy Trần Thanh nói
như vậy, Tăng Kim Lai lập tức nói
với vẻ buồn bực.
“Người bình thường thì còn tốt hơn
một chút, mặc dù bọn họ sống cuộc
sống có thể là bần hàn nghèo khó
nhưng lại rất ít khi tranh chấp với
nhau mà sống yên bình hơn. Giống
như người như chúng tôi nhất định
phải ôm lấy một cái chân lớn, như
vậy mới có thể giữ vững và không
bị chèn ép trong trận tranh chấp
sau này”.
“Cho nên lúc tham gia trận quyết
đấu này là lúc những người chúng
tôi xếp thành hàng, không có ai
muốn bị rơi xuống cả”.
Tăng Kim Lai nói rồi bắt đầu thổn
thức.
Nếu như không gặp được Trần
Thanh thì e rằng bây giờ anh ta
cũng là một người trong số những
người đó, đi đến nơi nào cũng phải
tìm nơi nương tựa. Mau mà anh ta
bám theo đuôi Trần Thanh nên mới
tránh được tuần hoàn đau đớn.
Nghe thấy Tăng Kim Lai nói như
vậy, Trần Thanh gật đầu, anh hiểu.
Rất nhanh sau đó Trần Thanh và
Tăng Kim Lai đã leo lên đỉnh núi
chỗ dựng võ đài. Thật ra đây chỉ là
võ đài được vẽ ra, ngăn cách ở giữa
là đường kính khoảng mấy chục
mét.
Xung quanh võ đài đã đầy ắp người
với người, Trần Thanh phát hiện ra
Bạch Thấm.
Cô ấy đang đứng ở một bên võ đài,
có lẽ người đứng cùng với Bạch
Thấm chính là người họ Bạch.
Nhưng sau khi nhìn thấy những
người đó, Trần Thanh lập tức nhíu
mày. Trước tiên chưa nói đến sức
mạnh như thế nào, bọn họ ai ai
cũng ngó ngó nghiêng nghiêng, chỉ
cần nhìn sơ qua khí thế này cũng đã
thua rồi.
Ngược lại ở một bên khác, lúc này
người nhà họ Tiền đang vô cùng
đắc ý. Bọn họ đã thăm dò rõ ràng
tình hình bên trong nhà họ Bạch từ
trước, lúc đầu người nhà họ Bạch
chỉ biết cung phụng, nhưng vừa
nghe thấy phải đấu trên võ đài với
người nhà họ Tiền thì lập tức hoảng
sợ rời đi.
Chuyện này có thể chứng minh rằng
tất cả người nhà họ Bạch không thể
ngẩng đầu lên ở thủ đô này, bọn họ
đã trở thành trò cười rồi. Mà hôm
nay người nhà họ Bạch có thể xuất
hiện đúng lúc chỉ sợ rằng không
phải vì đánh thắng trận đấu, mà là
vì giữ vững điểm đó đến cuối cùng.
Trần Thanh không vội đi lên phía
trước mà đứng ở trong đám người
cùng với Tăng Kim Lai, anh lại
muốn xem cuối cùng thì thực lực
của người nhà họ Tiền như thế nào.
Rất nhanh sau đó trận đấu trên võ
đài đã bắt đầu, cảm xúc của từng
người bên người nhà họ Bạch rất sa
sút, một vài người tham gia trận
đấu thì mặt mày xám ngắt. Dù sao
trận đấu lần này không phải là dừng
lại chạm đến điểm và cũng không
được phép nhận thua, chỉ có thể
chiến đấu đến chết.
Cũng có thể nói, một khi đã đi lên
võ đài thì chỉ có một người có thể
bước xuống.
Trận đấu cứ tuần hoàn như vậy cho
đến khi một bên hoàn toàn nhận
thua.
Mà kết quả nhận thua trong trận
đấu này rõ ràng có thể thấy, khi
nhận thua thì hoặc là bên thua bị
tiêu diệt hoàn toàn, hoặc là khuất
phục đối phương. Thông thường
bên nhận thua không muốn tiêu
diệt hoàn toàn mà đều lựa chọn
khuất phục.
Người nhà họ Bạch cũng từng là
một gia tộc lớn, không biết tại sao
sau khi lớp già lui về phía sau hậu
trường thì lớp trung niên và lớp trẻ
đều không thể gánh đỡ được đòn
dông, cuối cùng dần dần suy tàn.
Mà từ trước đến nay người nhà họ
Tiền và người nhà họ Bạch đều là
kẻ thù truyền kiếp, trước kia người
nhà họ Bạch gia thế lớn nên người
nhà họ Tiền chỉ có thể cụp đuôi lại
mà đối nhân xử thế, người nhà họ
Bạch cũng không đuổi tận giết cùng
người nhà họ Tiền.
Nhưng từ khi người nhà họ Bạch
suy yếu, người nhà họ Tiền ôm
chân người nhà Mộ Dung, bắt đầu
chĩa vào người nhà họ Bạch.
Sở dĩ người nhà họ Bạch suy tàn
nhanh như vậy đương nhiên cũng
không thể thiếu công lao góp sức
của người nhà họ Tiền.
Cho nên trong trận đấu lần này,
nếu như người nhà họ Bạch thua thì
kết quả cuối cùng chính là bọn họ
sẽ không còn tồn tại nữa. Nếu như
để cho người nhà họ Bạch trở thành
người phụ thuộc vào người nhà họ
Tiền, e rằng còn khó chịu hơn là
giết chết bọn họ.
Vào lúc này có một người trong
đám người nhà họ Tiền từ trong
đám đông đi ra, người đó duỗi tay
ra chỉ vào người nhà họ Bạch, sau
đó ngoắc ngoắc với dáng vẻ khiêu
khích và vô cùng hung hăng.
Nhìn thấy như vậy, trên gương mặt
người nhà họ Bạch ai ai cũng đều
toát lên vẻ khuất phục và không
ưng sự hung hăng của người nhà
họ Tiền.
Ngay lúc này, có một người lao đến,
không nói lời nào mà bắt đầu “Chào
hỏi” cái người hống hách kia.
Nhưng mà người ở bên người nhà
họ Tiền đó lại không hề hoang
mang mà bình tĩnh đối phó, đánh
chiêu này tiếp chiêu kia. Bởi vì
người bên nhà họ Bạch quá gấp gáp
nên đã để lộ sơ hở, bị người bên kia
đạp bay ra ngoài, rơi xuống bên
biên giới võ đài.
Lúc đầu Trần Thanh còn tưởng như
vậy là kết thúc rồi, nhưng không
ngờ người nhà họ Tiền đó lại theo
sát lên phía trước. Người đó bay vút
lên trời, giẫm lên ngực người nhà
họ Bạch.
Người bên nhà họ Bạch trợn trừng
mắt, phun một ngụm máu tươi. Có
thể thấy người đó sắp không xong
rồi.
Nhưng mà người bên nhà họ Tiền
vẫn không chịu bỏ qua mà dùng
chân hất văng người kia ra, rơi
xuống trước mặt đám người bên
nhà họ Bạch.