Chương 541: Vô cùng tức giận
Trần Thanh vô cùng buồn bực, vốn
chỉ muốn mua một khối linh thạch
thôi mà, sao lại bị cuốn vào trong
cái chuyện phiền toái thế này?
“Chuyện này cũng dễ xử lý, thật ra
tôi là một bác sĩ. Trước đó, tôi có
thể cho bọn họ uống một số thứ
giúp cải thiện tình trạng cơ thể, sau
đó, cho dù họ có ăn uống thêm
chút gì thì cũng không thành vấn
đề”, Trần Thanh chần chờ một lúc,
cuối cùng cũng mở miệng.
“Thật hay giả? Anh còn trẻ tuổi như
vậy mà? Ở tuổi của anh, cho dù có
là bác sĩ thì có lẽ trình độ cũng có
hạn thôi!”, Hứa An Lan quái dị liếc
mắt nhìn Trần Thanh, sau đó không
tin tưởng nói.
Phải biết rằng, những vị ngồi ở đây
nếu ăn uống gì đó đều phải trải qua
rất nhiều bước kiểm tra, bây giờ
vụng trộm chạy ra ngoài ăn uống
đã là điều kiêng kị, mà thân phận
của Trần Thanh cô cũng không quá
rõ ràng, vậy nên, cô không dám ra
quyết định này.
“Không sao, cứ coi như là tôi chưa
nói gì…tôi cho cô một kiến nghị
khác, cô gọi điện thông báo cho
những người chăm sóc ông cụ, để
họ đến đây, việc này sẽ không cần
cô phải quan tâm nữa”, Trần Thanh
nhìn thấy vẻ mặt của cô, lại nói.
“Hai người các cháu đang thì thầm
to nhỏ cái gì đấy? Mau lại đây, nhìn
xem muốn ăn cái gì? Đừng ngại, dù
sao cũng không phải là tôi mời
khách, cứ tự nhiên gọi món”, Hứa
Kiến Quốc nhìn Trần Thanh và cháu
gái mình đang còn ở bên kia nhỏ
giọng nói chuyện liền quay sang gọi
một tiếng.
“Vâng, ông nội”, Hứa An Lan liếc
mắt nhìn Trần Thanh, người này lại
đưa ra cái ý kiến gì? Bọn họ đã lặng
lẽ đến đây, bây giờ biết thông báo
cho mấy người kia thế nào?
Thời điểm ăn cơm, mọi người đều
rất vui vẻ, chỉ có hai người Trần
Thanh và Hứa An Lan cảm thấy
buồn bực.
Chỉ là, mặc dù Trần Thanh có chút
lo lắng, nhưng thật ra cũng không
quá căng thẳng, có anh ở đây, cho
dù là đèn dầu đã cạn thì anh còn có
đan Diên Thọ, có thể kéo người từ
cõi chết trở về.
Cho nên, ở trên bàn cơm chỉ có
mình Hứa An Lan là gấp gáp không
yên, nhất là sau khi nhìn thấy mấy
ông cụ ăn đồ ăn này nọ, cô lại càng
thêm căng thẳng.
Bữa cơm này có thể nói là rất dày
vò, mấy vị ông nội ăn uống vui vẻ,
nhưng Hứa An Lan lại sắp điên rồi,
cô gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát,
ánh mắt dán chặt lên người bọn họ.
Cũng may, mấy ông cụ đang chìm
đắm trong đồ ăn ngon nên không
rảnh để ý đến Hứa An Lan, nếu
không, cô chắc chắn đã bị lộ tẩy rồi.
Ngay khi Hứa An Lan đang giám sát
chặt chẽ mấy vị ông nội thì cửa
phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó,
một nhóm thanh niên quần áo xa xỉ
tiến vào.
“Cậu Tiền, các cậu có thể chờ một
chút không? Người trong phòng này
cũng sắp ăn xong rồi, chờ bọn họ
ăn xong, tôi sẽ lập tức quét dọn
sạch sẽ, mời các vị vào ăn, có được
không?”, phía sau, một người đàn
ông trung niên dáng người lùn tịt,
có chút mập mạp tiến vào, ngăn
cản mấy người trẻ tuổi kia, trên môi
còn treo lên một nụ cười nịnh nọt.
“Ý ông là, chúng tôi còn phải chờ
người khác một lát nữa sao?”, người
đàn ông được gọi là cậu Tiền kia
chính là tên dẫn đầu, nghe người
đàn ông có vóc dáng thấp bé nói
xong liền nở nụ cười giễu cợt, sau
đó, tàn nhẫn tát lên mặt anh ta một
cái.
Anh ta bị cái tát này của Tiền Thiểu
đánh bay, trực tiếp đáp xuống bàn
cơm của nhóm người Trần Thanh,
bình rượu, chén rượu, bát đũa trên
bàn đều loảng xoảng rơi xuống đất.
Biến hoá này đã trực tiếp chọc giận
mấy ông cụ, vốn còn đang ăn uống
vui vẻ, bỗng nhiên từ đâu chui ra
một vài tên không có mắt, tự đến
tìm xui xẻo, đây không phải là
muốn chết sao?
Trần Thanh cách cửa khá xa, tuy
rằng anh muốn ngăn cản cũng rất
dễ dàng, nhưng anh lại lười ra tay.
Nhất là khi nghe được cái tên kia
cũng họ Tiền, anh lại càng không
muốn dây vào.
“Để cho tôi phải chờ sao, ông đang
làm cái gì vậy? Dám để cho tôi phải
chờ trong chốc lát, còn không mau
đuổi mấy lão già kia ra ngoài, hiện
tại tôi muốn phòng này, còn dám
nói thêm mấy lời vô nghĩa, có tin tôi
phá huỷ luôn cái nhà hàng này của
ông không”, người tên Tiền Thiểu
kia một tay túm lấy người đàn ông,
từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo
nói.
“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt mà
dám hành động như thế, trong mắt
còn có pháp luật hay không?”, Trịnh
Thái Sơn là người có tính tình nóng
nảy nhất, cho dù đã lớn tuổi nhưng
tính cách vẫn không thay đổi, ông
lập tức vỗ bàn đứng dậy, hét lên
giận dữ.
Nhóm người Tiền Thiểu nhất thời bị
hoảng sợ, bọn họ chưa bao giờ gặp
phải tình huống như vậy, huống chi,
bên trong đám lão già này còn có
một người đàn ông trẻ tuổi và một
cô gái xinh đẹp.
Một tổ hợp như thế lại dám vỗ bàn
với bọn họ, quả thực là không muốn
sống nữa mà.
Mặt khác, mấy ông cụ lại vô cùng
bình tĩnh nhìn Trịnh Thái Sơn, bữa
tiệc này vốn dĩ là mấy người bọn họ
muốn bù đắp cho Hứa Kiến Quốc
nên mới tổ chức, kết quả lại bị phá
huỷ, tất nhiên là bọn họ cực kỳ
không vui.
“Lão già kia, ông dám ở đây vỗ bàn
với chúng tôi, là muốn chết phải
không?”, Tiền Thiểu còn chưa lên
tiếng thì một người trẻ tuổi khác đã
đứng ra, chỉ thẳng vào mũi Trịnh
Thái Sơn, tức giận mắng.
“Lão già, muốn ở trước mặt tôi tìm
kiếm cảm giác tồn tại, có phải là
muốn bước vào quan tài rồi không?”
“Ha ha, cô gái nhỏ này xinh đẹp
như thế, mà lại đi theo một đám lão
già, quả thật là mắt bị mù rồi”.
Những người khác cũng kiêu ngạo
không kém, nói ra những lời vô
cùng khó nghe, mấy ông cụ ngồi
đây đều bị chọc giận, ánh mắt nhìn
về phía bọn họ phẫn nộ không thôi.
“Các người là con cháu nhà ai? Gọi
người lớn trong nhà đến đây”, Trịnh
Thái Sơn đã thực sự nổi giận, đang
muốn đứng ra dạy dỗ cái đám vô
liêm sỉ này một phen thì bị một ông
cụ khác ngăn lại, dù sao tuổi cũng
đã lớn, sao có thể giống như trước
đây, trực tiếp xông lên đánh đấm
một trận.
“Thế nào? Muốn nhìn xem có thể
trêu chọc được chúng tôi hay không
à? Nói cho các người biết, tôi không
phải là người mà mấy người có thể
động vào, đừng nghĩ đến việc quen
biết người lớn trong nhà chúng tôi,
mấy lão già các ông còn không có
tư cách lôi kéo quan hệ với chúng
tôi”, những người khác đang muốn
nói chuyện thì bị Tiền Thiểu ngăn
lại, anh ta kéo ra một chiếc ghế,
sau đó ngồi xuống, bắt chéo chân,
khinh thường nói.
Vốn dĩ hắn còn có chút kiêng kỵ, dù
sao thì ở cái nơi như thủ đô này,
một tấm biển quảng cáo rơi xuống
cũng có thể đập trúng rất nhiều
quan chức cao cấp hoặc người có
thế lực.
Chỉ là, khi nhìn thấy mấy lão già này
chỉ uống loại rượu xái bình thường
nhất thủ đô, đồ ăn trên bàn cũng
không phải là loại đắt đỏ nhất, bọn
hắn liền hiểu ra, mấy người này có
lẽ chỉ là người bình thường mà thôi,
hiểu rõ điều đó, bọn hắn tất nhiên
là không còn sợ hãi gì nữa.
“Mấy người các cậu, dập đầu, xin
lỗi, bồi thường, sau đó cút ra khỏi
đây, có lẽ tôi còn có thể tha cho
một lần”, Trần Thanh đứng dậy,
nhìn về phía đám người Tiền Thiểu,
lạnh lùng nói.
Trịnh Thái Sơn và mấy ông cụ khác
mặc dù không hài lòng với cách xin
lỗi mà Trần Thanh đưa ra, nhưng
cũng không nói gì thêm, dù sao thì
bọn họ cũng không mang theo vệ
sĩ, lỡ may những tên khốn này thật
sự muốn làm gì đó, chỉ sợ bọn họ