Chương 532: Kế thừa đến ngày nay
“Dược sư sử dụng vô điều kiện”,
Đoàn Thiên Thụy cũng nhìn ra được
dòng chữ này, lập tức đọc ra thành
tiếng.
Nghe thấy điều kiện đạt được, ánh
mắt Trần Thanh đột nhiên sáng lên,
nhưng sau đó bình tĩnh trở lại.
“Được rồi, mấy người đã không có
nhiều điểm như thế này thì đổi đại
cho tôi một cái đi”, Trần Thanh
nhanh chóng áp chế cái suy nghĩ
trong lòng của mình xuống, sau đó
nói chuyện với Bạch Thấm.
“Anh chắc chắn không gia nhập
Long Tổ sao? Nếu như anh đã gia
nhập rồi thì lò luyện đan trị giá một
triệu điểm này sẽ là của anh”, Bạch
Thấm vẫn không buông tha, dụ dỗ
Trần Thanh.
“Đừng nhiều lời nữa, mau lên đi.
Lúc nào hàng đến báo cho tôi một
tiếng, tôi đến lấy”, Trần Thanh hơi
mất kiên nhẫn, xoay người đi thẳng
ra ngoài cửa.
“À, đúng rồi. Đừng quên chuẩn bị
nguyên liệu, đợi đến khi lò luyện
đan vừa đến, tôi sẽ luyện chế thuốc
giải độc cho cô trước”, lúc vừa ra
đến cửa, Trần Thanh quay đầu lại
nói với Bạch Thấm rồi bỏ đi.
“Phù... cuối cùng cũng có thể thở
phào được rồi”, sau khi Trần Thanh
rời đi, Đoàn Thiên Thụy lập tức thở
hắt ra một hơi, sau đó đặt mông
ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt
thoải mái.
“Sao thế? Lúc đứng bên cạnh anh
ta, cậu rất áp lực à?”, Bạch Thấm
nhìn Đoàn Thiên Thụy một cách kỳ
lạ.
Phải biết rằng, cái tên này ngày nào
cũng ra dáng một đại ca, ông chủ
lớn, từ trước đến nay chưa từng nói
sợ ai, nhưng vừa nãy Trần Thanh ở
đây, tên nhóc này lại giống như
chuột nhìn thấy mèo vậy, có thể
đứng vững là tốt lắm rồi.
“Đương nhiên là áp lực rồi, tên này
là một kẻ biến thái, mới được bao
nhiêu tuổi đầu mà đã có thể đánh
bại võ đạo tông sư rồi, ở trước mặt
anh ta, đương nhiên phải cảm thấy
áp lực đè nặng như quả núi chứ”,
Đoàn Thiên Thụy vểnh hai chân
đang vắt chéo lên, nói với vẻ mặt
đầy tôn sùng.
“Quả thực tên này rất thần bí, tôi
đã từng điều tra qua tài liệu về anh
ta, chỉ có thể tra ra vài thông tin
bình thường, nhưng tra sâu chút
nữa thì cuối cùng lại chẳng thể ra
cái gì cả”.
“Cho nên, có thể khẳng định được
một điểm, tên Trần Thanh này tuyệt
đối không phải là người bình
thường, rốt cuộc thân phận của anh
ta là gì? Tôi thật sự rất tò mò”, vẻ
mặt của Bạch Thấm đầy vẻ mong
đợi.
“Bằng không, chúng ta tìm người
điều tra một chút về Trần Thanh đi,
dù sao, chúng ta không có quyền
hạn nhưng có người lại có quyền
hạn này đấy”, hai mắt Đoàn Thiên
Thụy lập tức sáng rỡ, nói thẳng.
“Thôi bỏ đi, tôi muốn rút người đi
rồi, biết những thứ này cũng không
có ý nghĩa gì”, Bạch Thấm lắc đầu,
bây giờ cô không có nhiều tâm
trạng mà đi lo mấy chuyện bao
đồng này nữa, quan trọng nhất bây
giờ là phải đưa gia tộc vượt qua
được cửa ải lần này là được rồi.
Sau khi ra khỏi quán bar, Trần
Thanh mới phát hiện ra, trời đã nhá
nhem tối, lăn qua lăn lại cả một
ngày ở đây rồi.
Cũng may, lần này đi thu hoạch
được một chút, Trần Thanh cũng
không quan tâm lắm về cuộc chiến
trên võ đài của nhà họ Tiền, vô tình
tranh thủ cơ hội lần này, xem xem
thực lực của nhà họ Tiền như thế
nào, còn về phần nhà họ Mộ Dung,
Trần Thanh đã nhờ Bạch Thấm đi
điều tra rồi.
Thực lực bên ngoài của nhà họ Mộ
Dung này đã đạt đến trình độ võ
đạo thế gia rồi, thế nhưng, thực lực
bên trong thì không ai biết được.
Dù sao, tốt xấu gì thì nhà họ Mộ
Dung cũng kế thừa từ một gia tộc
lớn hơn trăm năm, nếu như thực lực
không quá vượt trội thì làm sao có
thể kế thừa cho đến ngày nay?
Cả một ngày rồi Trần Thanh vẫn
chưa ăn cơm, lập tức quẹo trái quẹo
phải một hồi, cuối cùng cũng tìm
được quán thịt heo kho trong ngõ
nhỏ, gọi một bát nóng hổi.
Trước khi đến thủ đô, Trần Thanh
đã rất khao khát được nếm thử đồ
ăn ở đây, cho nên, lần này nhất
định phải ăn những món ăn bản
địa, chính thống mới được.
Quán ăn này cũng đã được Trần
Thanh điều tra qua rồi, chắc chắn
đây là một trong những quán ăn
chính thống nhất của Thập Sát Hải,
nước dùng đậm đà hương vị khiến
cho những ai đã từng ăn qua rồi
đều sẽ không ngớt lời khen ngợi.
Cũng may, lúc này không phải là giờ
cơm, chưa đến nỗi phải đứng xếp
hàng ở bên ngoài mà chờ.
Tính toán như thế này, chỉ có năm
cái bàn nhỏ là đã ngồi đầy người,
cả quán thoảng qua mùi thịt kho
khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trần Thanh nhanh tay lẹ mắt, thấy
được một chỗ trống, lập tức phi đến
đặt mông ngồi xuống.
“Ôi chao, hạng người gì thế này?
Không nhìn thấy ở đây đã có người
ngồi rồi sao? Còn ngồi nữa, anh
như thế này là muốn tranh giành
với một cô gái à?”, Trần Thanh cảm
giác mình đã ngồi lên một người,
nhanh chóng đứng dậy, người bị
Trần Thanh ngồi lên lập tức bắt đầu
hét.
Trần Thanh cảm thấy vô cùng xấu
hổ, anh không ngờ mình vừa mới ra
đây ăn miếng thịt kho sao lại chuốc
lấy phiền phức cho bản thân nữa
rồi?
“Thật ngại quá, vừa nãy tôi thấy ở
đây không có người, cho nên tôi
mới ngồi xuống, tôi không chú ý ở
phía dưới, xin lỗi cô”, Trần Thanh
cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng lên
tiếng giải thích.
“Ai cha, hóa ra mắt của anh không
phải là để nhìn đồ mà là dùng để
ăn. Nếu thật sự như vậy thì quả
thực là lỗi của tôi, người nên nhận
lỗi là đứa con gái như tôi mới phải”,
cô gái không chịu buông tha, lập
tức mở miệng oán giận.
“Vâng, mắt của tôi không được tốt
lắm, là lỗi của tôi. Bằng không thì
thế này đi, bữa thịt kho này tôi mời
cô”, Trần Thanh nghe thấy cô gái
này nói giọng thủ đô, biết cô là
người dân gốc ở đây, lập tức trở
nên vui vẻ.
Lúc này Trần Thanh mới nhìn thấy,
cô gái này rất xinh đẹp, mặc dù
không phải là kiểu con gái khiến cho
người ta vừa nhìn thấy là đã kinh
diễm, nhưng cũng khiến người khác
vô cùng thoải mái.
“Được đó, nếu anh đã nói như thế,
vậy thì tôi không khách khí nữa”,
nghe thấy Trần Thanh nói như thế,
hai mắt cô gái lập tức sáng rỡ,
nhanh chóng đồng ý.
Trần Thanh vui vẻ, cô gái này thật
sự không hề có chút kiêng dè,
nhưng mà tính cách này rất tốt, anh
thích.
Sau đó hai người nói chuyện với
nhau, đây là lần đầu tiên Trần
Thanh đến thủ đô, đương nhiên sẽ
ngồi nghe cô nói một mạch.
Cô gái này tên là Hứa An Lan, chính
xác là người gốc thủ đô, còn món
thịt kho ở đây có thể nói là chỉ có
những người sống lâu ở thủ đô mới
biết được, Hứa An Lan thường hay
đến đây ăn, hôm nay được nghỉ nên
mới chạy đến ăn thịt kho.
Cô ấy tăng ca mấy ngày nay, thật
sự không thể cưỡng lại được sự hấp
dẫn của thịt kho, cuối cùng đã nghỉ
làm bất chấp mà chạy đến quán
này.
Dù sao, mỗi lần cô ấy tăng ca về thì
quán ăn này cũng đã đóng cửa mất
rồi, quán chỉ bán có hai trăm bát,
cho nên mỗi lần đến giờ cơm trưa
đều đã bán xong hết.
Rất nhanh sau đó một bát thịt thơm
phức đã được bưng ra.
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh ăn,
mặc dù anh đã sớm nghe qua danh
tiếng của quán này.
Lúc anh nếm miếng đầu tiên, hai
mắt anh sáng rực, phải biết rằng
anh làm món này cũng rất ngon,
thế nhưng, ngon như thế này lại là
lần đầu tiên anh được thưởng thức.
Vị giác cảm nhận được vô cùng
thỏa mãn, nước dùng vô cùng đậm
đà, mùi vị thơm ngon, hơn nữa còn
không hề có mùi tanh, Trần Thanh
cắn một miếng vô cùng hài lòng.
Hứa An Lan ở bên cạnh cũng không
nói chuyện với Trần Thanh, ăn hết
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!