Lúc này, Trần Thanh cũng đã biết, vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của Iris, anh cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, bây giờ cuối cùng anh cũng đã nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.
Phát hiện ra ánh mắt của Trần Thanh, Iris nhất thời bất đắc dĩ, quả nhiên là vậy.
“Được rồi, có phải là anh đang cảm thấy rất máu chó không, tôi cũng thấy vậy”, Iris bất lực nói.
“Không máu chó, tôi rất thích loại cốt truyện này, mau, nói cho tôi biết một chút chuyện về cha mẹ các cô đi”, Trần Thanh có chút hưng phấn nói.
Tuy rằng Iris nói như vậy nhưng tất nhiên là Trần Thanh vẫn không hoàn toàn tin tưởng, vậy nên, anh âm thầm nhắn tin thông báo cho Julia và Nam Cung Yến, nói các cô mau chóng trở về.
Về phần bản thân, nhiệm vụ lớn nhất hiện tại là phải giữ chân Iris ở đây, nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ với Julia thì việc cả hai nhận nhau cũng là một điều tốt.
Tuy nhiên, trong tin nhắn, Trần Thanh không nói cho Julia về chuyện của Iris, rốt cuộc thì anh vẫn chưa biết tình hình thật sự là như thế nào.
“Hừ, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Được rồi, tôi cũng đã nói cho anh biết tên tôi và mục đích đến đây để làm gì, anh để tôi rời đi đi”, Iris nói xong, trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa chính.
“Gấp cái gì? Ở lại nói chuyện cùng tôi một chút, biệt thự lớn như thế này mà có mỗi mình tôi thì thật nhàm chán”, Trần Thanh ngăn cô ấy lại nói.
“Anh…anh nói không giữ lời”, bị Trần Thanh ngăn lại, Iris đột nhiên có chút bực bội, tung một chưởng về phía lồng ngực anh.
“Tôi nói sẽ để cô đi khi nào? Tôi chỉ nói là có thể sẽ thả cô đi chứ có nói là nhất định sẽ thả cô đi đâu, là cô không hiểu rõ mà thôi”, Trần Thanh hơi nghiêng sang một bên, né tránh một chưởng của cô ấy, sau đó mở miệng biện giải.
“Anh…anh chính là một kẻ lừa đảo, tôi không bao giờ…tin tưởng anh nữa, các người đều bắt nạt tôi, huhu…Sao số tôi lại khổ thế này”, Iris nói xong, bỗng nhiên tủi thân rơi nước mắt.
Khi khóc, cô ấy trực tiếp cởi bỏ khăn che mặt, đồng thời kéo luôn bộ quần áo bó sát xuống, thế là trang phục để hành động lúc nửa đêm bỗng chốc biến thành một bộ váy đáng yêu.
Nhìn bộ dạng này của Iris, Trần Thanh lập tức trợn tròn mắt, hành động gì đây? Thật là làm cho người khác không thể hiểu được.
“Được rồi, cô đừng khóc nữa, tôi có bắt nạt cô đâu, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi”, nhìn Iris thật sự rơi nước mắt, Trần Thanh bất đắc dĩ nói.
“Người ta khổ cực đi đến Hoa Hạ, vốn chỉ muốn tìm chút đồ vật, anh lại còn bắt nạt tôi, anh là người xấu”, vẻ mặt Iris tràn đầy tủi thân, hờn dỗi nói với Trần Thanh.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp dùng điệu bộ này nói chuyện với một người đàn ông, đừng nói là anh, chỉ sợ tất cả đàn ông trên thế giới này đều chịu không nổi.
Trần Thanh hít sâu một hơi, nhanh chóng đem một tia rung động trong lòng ép ra ngoài.
“Cô đã không muốn nói về cha mẹ vậy thì nói cho tôi biết những kỹ năng này của cô là học được từ đâu đi”, Trần Thanh tò mò hỏi.
Anh thật sự tò mò, dù sao thì biệt thự này của anh, đừng nói là Tiên Thiên võ giả, cho dù là võ đạo tông sư một khi đã đi vào thì cũng rất khó nguyên vẹn trở ra.
Thế mà khi đi vào, Iris không hề đụng đến một cơ quan bẫy rập nào, đây mới là điểm mà Trần Thanh nhìn trúng.
“Kỹ năng của tôi đều là do mẹ dạy”, Iris không chút giấu diếm, nói thẳng ra.
Trần Thanh đen mặt, lời này nói cũng như không nói, có trời mới biết mẹ của cô là ai?
“Được rồi, vậy để tôi đổi cách nói một chút, mẹ cô là ai? Theo những gì cô nói, mẹ cô chắc hẳn không phải là một người bình thường, mà một khi đã vậy, sao lại có thể coi trọng bố của Julia?”, Trần Thanh đành phải đổi cách nói, hỏi lại.
“Bố tôi cũng không phải là người bình thường, ông ta là trưởng lão của Hội đồng hắc ám, tuy rằng cuối cùng chết oan uổng nhưng thực lực của ông ta thì không thể nghi ngờ”, Iris nghe Trần Thanh nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra hận ý, sau đó nói với anh.
Sau khi nói xong, cô ấy liền hối hận, sao mình lại nói ra điều này?
“Hội đồng hắc ám?”, nghe cái tên này, Trần Thanh nhíu mày, cái tên giống như ở trong tiểu thuyết thế này không ngờ lại thực sự tồn tại, hơn nữa còn là tên của một tổ chức.
“Ồ? Hội đồng hắc ám? Tôi chưa từng nghe qua, có phải là rất lợi hại không?”, Trần Thanh lần đầu nghe được cái tên này ngoài đời thực, nhất thời hưng phấn.
“Anh chết tâm đi, tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì đâu”, Iris bị làm cho tức giận, cô ấy bĩu môi, hung ác nói.
Rõ ràng là vừa rồi trong tình thế cấp bách đã buột miệng nói bậy, bây giờ muốn thu lại cũng khó.
“Cô không nói thì thôi, tiếp tục chờ ở đây đi”, Trần Thanh buông tay, sau đó ngồi ngay ở cửa, ngăn chặn đường chạy thoát của cô.
“Tôi cầu xin anh, đừng để tôi gặp mặt Julia, cảm xúc của tôi có thể bị mất kiểm soát, đến lúc đó một số sự việc đáng sợ sẽ xảy ra mất”, Iris nhìn Trần Thanh vẫn bất động, dầu muối đều không ăn, nhất thời bị chọc giận, nhưng rồi vẫn không có cách nào để lay động anh.
“Anh là một tên khốn nạn, đồ lưu manh…” Iris bị Trần Thanh làm cho tức giận, chỉ có thể oán trách nói.
Nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của Iris, Trần Thanh có chút không đành lòng.
Nếu Iris thực sự là em gái cùng cha khác mẹ của Julia, để hai người gặp mặt mà chưa có sự đồng ý của cả hai bên, e rằng có thể gây ra những tổn thương không thể bù đắp lại cho cả hai.
“Được rồi, cô đi đi, nếu cô thật sự muốn đồ vật gì đó trong tay Julia, vậy thì miêu tả lại hình dáng của nó cho tôi đi, tôi tìm giúp cô”, Trần Thanh suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!