"Không ổn, lò luyện đan sắp vỡ rồi", Trần Thanh không ngờ giờ phút này còn có thể xảy ra chuyện xui xẻo như vậy.
Nhưng điều này cũng coi như hợp tình hợp lý, dù sao lò luyện đan này cũng chỉ là lò luyện bình thường, không có khả năng chịu được nhiều lần luyện chế như thế.
"Vỡ thì vỡ, chỉ là lò thuốc này tuyệt đối không được hỏng, nhất định phải tăng tốc lên", Trần Thanh cảm nhận được mức độ hư tổn của lò luyện đan đã chậm rãi tăng, cho nên nhanh chóng dùng chân khí trong cơ thể mình bọc một vòng quanh lò, tránh cho nó nát vụn trước khi luyện thành đan dược.
Theo thời gian từng chút trôi qua, vết nứt bên ngoài mặt lò càng lúc càng lớn, nhưng thuốc bên trong lại càng lúc càng mềm mại, mắt thấy chỉ còn chút nữa là luyện thành đan.
Ngay vào lúc này, lò luyện đan vốn đã hư hao vô cùng lại bắt đầu run rẩy, khí tức bên trong cũng dần hỗn loạn.
"Chết tiệt, sao cứ phải là lúc này cơ chứ?", Trần Thanh biến sắc, chân khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, cố hết sức điều chỉnh lại khí tức hỗn loạn đang không ngừng tăng lên.
Dưới sự áp chế của Trần Thanh, Diên Thọ đan cuối cùng cũng được luyện thành.
Chỉ có điều lò luyện đan kia cũng đã hoàn toàn chịu không nổi nữa, ngay khoảnh khắc luyện thành đan nó đã trực tiếp vỡ nát, cũng may ngay khi lò luyện đan nổ tung, Trần Thanh đã dùng chân khí bọc đan dược lại, nếu không sợ là dược cũng bị nổ hư.
"Haiz, lại phải tìm lò luyện đan thêm một lần nữa", nhìn lò luyện đã hoàn toàn vỡ nát, không thể dùng được nữa, Trần Thanh bỗng cảm thấy hơi đau lòng, mới luyện chế đan dược được có hai lần mà đã hỏng rồi.
Ngay sau khi Trần Thanh luyện chế ra đan dược thật sự đã cảm giác có người tiến vào biệt thự, điều này làm anh thấy hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng vòng quanh biệt thự này được đặt rất nhiều cơ quan bẫy rập, người đến có thể lặng yên không chút tiếng động vượt qua hết thảy cơ quan, lẻn vào được tới đây chắc chắn cũng là một cao thủ.
Lúc này Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy một cô gái vóc người uyển chuyển đeo khăn che mặt lặng lẽ nhảy lên lầu hai, đi thằng đến phòng của Julia.
"Hả?", Trần Thanh thấy cảnh này, phút chốc lại càng thêm ngờ vực, dù gì thì những động tác của cô gái này đều có mục đích rõ ràng, chẳng lẽ là kẻ thù của Julia?
Nghĩ đến đây, Trần Thanh lại yên lặng theo sau cô gái kia, anh muốn xem xem cô ấy đến đây là để làm gì?
Cô gái che mặt đó không ngừng tìm kiếm thử gì ở trong phòng Julia, tìm cả buổi trời cũng không thấy thứ mà cô muốn.
"Tức chết tôi, rốt cuộc người phụ nữ này để đồ ở đâu vậy?", mãi không tìm được đồ, cô gái che mặt vô cùng bực bội, lầm bầm nói một câu.
Nghe tiếng cô gái nói chuyện, Trần Thanh thoáng sửng sốt, không ngờ cô ta lại nói chuyện bằng tiếng Anh, Trần Thanh lặp tức dùng mắt xuyên thấu quét qua.
Không tưởng được là cô gái có vóc người uyển chuyển đó lại là một cô nàng người Mỹ, bộ dạng mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ này cũng không giống người xấu gì cho cam.
"Cô muốn tìm thứ gì? Có cần tôi giúp một tay không?", Trần Thanh đột nhiên cất tiếng nói.
"Được đấy...", cô gái nghe Trần Thanh nói xong thì vô cùng tự nhiên đáp lời, bỗng cô ấy đột ngột nhớ ra hiện giờ bản thân đang là một kẻ trộm, thế này là bị phát hiện rồi.
Cô gái nọ hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Đừng vội, chúng ta tâm sự tí xem nào", Trần Thanh chắn trước mặt cô ấy, cười hì hì nói.
"Tránh ra", cô gái không ngờ tốc độ của Trần Thanh lại nhanh như vậy, cô ấy đã dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân rồi mà vẫn hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Cô lại đột ngột chuyển hướng, nhưng mỗi lần Trần Thanh đều có cách chặn cô ấy lại, làm cô ấy hoàn toàn không còn cách nào khác.
"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?", cô ấy trực tiếp dùng tiếng Trung vô cùng lưu loát quát hỏi Trần Thanh.
"Cô chạy không thoát đâu, đến đây, chúng ta ngồi xuống tâm sự", vẻ mặt Trần Thanh vẫn vô cùng bình thản, giằng co lại gần cô ấy khiến anh phát hiện cô gái này lại không tu luyện chân khí, trong cơ thể cô ấy thế mà lại toát ra một luồng khí tức đáng sợ, lúc chiến đấu không chừng là có thể đạt đến Thiên Tiên đỉnh.
Thực lực như vậy đối với một người trẻ tuổi chỉ mới chừng hai mươi mà nói đã là cực kỳ lợi hại, cũng được gọi là tài năng vượt bậc.
Nhưng mà một thiên tài như thế, lẽ ra không nên đến đây làm ra chuyện này, quá không hợp với lẽ thường.
"Được rồi, nói đi, anh muốn trò chuyện thế nào?", cô gái đương nhiên biết Trần Thanh đang nói thật, cũng không định bỏ chạy nữa, thay vào đó là đặt mông ngồi thẳng xuống bậc thang ở cầu thang lầu hai.
"Trò chuyện mà che mặt, có phải là hơi bất lịch sự hay không", Trần Thanh nhìn cô ấy nói.
"Nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi rồi, anh không sợ tôi giết anh diệt khẩu à?", cô gái bỗng thấy hơi buồn bực nhìn Trần Thanh, mấy ngày nay còn có thể nói chuyện như thế à?
"Cô thấy tôi sợ sao? Nói xem cô rốt cuộc là ai, tới đây làm gì?", Trần Thanh thật sự phục cô gái này, đã là lúc nào rồi còn định giết người diệt khẩu, trong lòng không biết tự lượng sức à?
"Cái này không thể nói cho anh biết, tôi là một người có đạo đức nghề nghiệp", cô gái bỗng chốc nhíu mày, rất có cốt khí nói.
"Được thôi, nếu như cô đã không muốn nói thì chờ Julia về, để cô ta tâm sự với cô vậy", Trần Thanh bất đắc dĩ vẫy tay.
"Anh... Anh không được làm vậy", nghe Trần Thanh nói vậy, cô gái đột nhiên luống cuống, đứng dậy định trốn chạy lần nữa.