Tiếng va chạm vang lên.
Mọi người nhìn sang, có một chiếc xe lao tới từ bên ngoài, đụng trúng chiếc xe mà gã đầu trọc đang đứng.
Gã đầu trọc đứng trên đó hơi loạng choạng.
"Có người tới cứu chúng ta!"
Đường Võ nói vào trong xe với Nam Cung Yến: "Cô Nam Cung, bây giờ cô không cần sợ nữa".
"Là ai vậy?"
Nam Cung Yến hỏi.
"Mẹ kiếp!"
Gã đầu trọc đứng vững lại, cầm súng định bắn vào chiếc xe đằng sau.
Pằng!
Nhưng lúc này chiếc xe bỗng lùi về sau một khoảng rồi lại tông thẳng lên.
Thân thể của gã đầu trọc rung lắc, đạn bắn chệch sang một bên.
"Con mẹ nó!"
Gã đầu trọc tức giận mắng: "Giải quyết thằng đó trước đi".
Gã quát đám người bên cạnh.
Cũng đúng lúc này, một bóng người nhảy lên trước đèn xe. Thấy có người nhảy lên, đám người đứng trên nóc xe giật mình.
Rầm!
Vừa hạ xuống là người kia lập tức đá bay gã đầu trọc, khiến gã ngã lăn ra mặt đất, không còn sức chiến đấu nữa.
Sau khi đá bay gã đầu trọc, anh lập tức lao vào đám người đang xông về phía mình.
"Giết hắn!"
"Bắn!"
Thấy Trần Thanh đánh ngã đại ca của mình, đám người trên nóc xe quát tháo lớn tiếng.
"Là anh Thanh".
Nhìn thấy người ấy, Đường Võ kích động hô lên.
"Anh Thanh tới rồi".
Nhìn thấy anh, trên mặt Nam Cung Yến hiện lên nét ngạc nhiên.
Cô tưởng rằng Trần Thanh đi sau thì đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Cô không ngờ được rằng anh không chỉ không sao mà còn kịp thời xuất hiện cứu bọn họ.
Trong suy nghĩ của Nam Cung Yến, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Trần Thanh hoàn toàn có thể đi trước, dù sao anh cũng chỉ có một thân một mình, anh đi cũng chẳng có ai trách anh, nhưng bây giờ anh vẫn quay lại.
"Cẩn thận!"
Nam Cung Yến nhìn thấy những kẻ cầm súng kia đang ngắm bắn Trần Thanh, cô lập tức hô to.
Rầm!
Nam Cung Yến vừa hô xong thì tiếng vang va đụng lại vọng tới từ bên ngoài.
Bị va đụng như thế, những kẻ cầm súng đang đứng trên nóc xe lập tức bắn chệch.
Trần Thanh nhân cơ hội này lao về phía chúng, hệt như một con báo săn mồi.
Trần Thanh đã sắp xếp trước rồi, anh bảo Ninh Tĩnh lái xe đụng vào những chiếc xe này liên tục, chỉ cần gây rối cho chúng là được.
Bịch! Bịch!
Trần Thanh xông tới tung ra mấy cú đá.
Người đứng trên nóc xe bị anh đá bay ra ngoài.
"Chúng ta qua đó giúp anh ấy", Đường Võ hô lên.
"Các cậu đừng lộn xộn, bảo vệ cô Nam Cung cẩn thận là được".
Trần Thanh đứng trên nóc xe nói.
Dứt lời, anh nhặt một khẩu súng lên rồi lao về phía trước.
Đằng trước còn khá nhiều kẻ cầm súng, anh nhất định phải giải quyết chúng bằng tốc độ nhanh nhất.
"Anh ta có làm được không vậy?"
Nam Cung Yến lo lắng hỏi: "Đằng trước có khá nhiều kẻ cầm súng, một mình anh ta có giải quyết được không?"
"Cô Nam Cung, tôi cảm thấy anh Thanh đã nói thế thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì".
Đường Võ nói bằng giọng khẳng định.
"Thật sao?"
"Ừm, cô Nam Cung, cô đừng quá lo lắng", Đường Võ trầm giọng nói: "Anh Thanh mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, nếu tôi không đoán sai thì hẳn là anh ấy là người đến từ bộ đội đặc chủng".
"Bội đội đặc chủng?", Nam Cung Yến tò mò hỏi.
"Đúng thế", Đường Võ gật đầu nói: "Cô Nam Cung, chắc cô biết tôi xuất ngũ từ đội ngũ nào chứ?"
"Ừm".
"Người có thể vào được đội ngũ của tôi thì đều được chọn ra từ hàng chục ngàn người, nhưng để vào được đội của anh Thanh thì xác suất là một phần triệu", Đường Võ không hề nói quá.
Hắn nói như vậy là để xoa dịu cảm xúc của Nam Cung Yến, cô sẽ bớt lo lắng hơn.
"Anh ta lợi hại đến thế sao?"
Nam Cung Yến thì thầm.
Cô cảm thấy người đàn ông đó rất cợt nhả, không có vẻ gì là lợi hại cả.
"Đúng thế", Đường Võ khẳng định.
"Nhưng anh ta chỉ có một mình, kẻ địch đông như thế, liệu có chống lại được không?", Nam Cung Yến vẫn lo lắng bất an.
Trần Thanh là hi vọng của bọn họ lúc này, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức.
Nam Cung Yến vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện trên nóc xe.
"Đường Võ, giải quyết xong rồi, sai người dọn dẹp đi".
Người đàn ông đứng trên nóc xe nói.
"Giải quyết xong rồi?"
Nghe vậy, nhóm Đường Võ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ biết kẻ địch có khá nhiều người.
Từ lúc Trần Thanh xuất hiện đến giờ còn chưa tới năm phút.
"Ừm, giải quyết hết rồi".
Trần Thanh thản nhiên nói: "Dịch xe ra rồi ra ngoài là được".
Nam Cung Yến nhìn người đàn ông trên nóc xe, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật cao lớn.
Ít nhất thì anh không đáng ghét như thế nữa.
Trần Thanh vừa nói vừa nhảy ra ngoài.
Nhóm Đường Võ lập tức dịch xe ra.
Sau khi đã dịch ra, bọn họ chậm rãi bước tới.
Tới gần là bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn về phía trước thì thấy không ít người đang lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Ninh Tĩnh đang nôn mửa ở một bên, cảnh tượng này quá rùng rợn đối với cô ta.
Trần Thanh lẳng lặng hút thuốc, tay anh lôi gã đầu trọc, đấm gã ta thật mạnh.
"Nói, ai sai mày tới?"
Gã đầu trọc bị đánh sưng húp mặt mũi, nhìn sang thì đã hôn mê rồi.
"Loại vô dụng".
Trần Thanh quăng gã đầu trọc sang một bên, anh phủi tay nói với vẻ khó chịu.
Vẻ mặt của anh như thể vụ việc này nhẹ như lông hồng, chẳng đáng để nhắc tới, khiến mọi người vô cùng khâm phục.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đến người như Đường Võ cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh.
Nam Cung Yến cũng gần giống với Ninh Tĩnh, suýt thì cô cũng nôn ra khi chứng kiến hình ảnh này.
"Đường Võ, tôi đưa cô Nam Cung về, cậu sai người đưa thư ký Ninh về".
Trần Thanh đứng lên nói.
"Những người khác ở lại đây, chắc là cảnh sát sẽ tới nhanh thôi".
"Không thành vấn đề!"
Đường Võ nói.
"Trần Thanh, tôi muốn đi xe anh về", lúc này Ninh Tĩnh hô lên.
Cô ta cảm thấy đi cùng Trần Thanh sẽ an toàn hơn, giờ khắc này chỉ có anh mới có thể khiến cô cảm nhận được sự an toàn.
"Được, lên xe".
Trần Thanh vứt mẩu thuốc lá đi rồi nói với Ninh Tĩnh.
Đợi Ninh Tĩnh và Nam Cung Yến ngồi vào trong xe, Trần Thanh lái xe xuống núi.
Lái đến tận chân núi mà Trần Thanh vẫn không thấy bóng cảnh sát đâu.
Anh nhíu mày lại, đến lúc này mà cảnh sát vẫn chưa tới, e là người phục kích Nam Cung Yến tối nay có thân phận không hề đơn giản.
"Thư ký Ninh, nhà cô ở đâu?"
Ninh Tĩnh ngồi ở ghế sau, Trần Thanh quay lại hỏi Ninh Tĩnh đang ngồi ở ghế sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!