Chương 507: Không thể lộ ra ánh sáng
Rất nhanh đám người đã đi tới trước cửa của một phòng khách, bảo vệ kia gõ cửa vài cái.
“Ai đó?”, bên trong truyền tới giọng nói trầm nặng.
“Đội trưởng, là tôi”, ông Kim ra hiệu cho bảo vệ kia nói chuyện, bảo vệ đó lập tức đi tới trước cửa mở miệng nói.
Phó đội trưởng đội bảo vệ mở cửa, tới lúc cậu ta nhìn thấy ông Kim lập tức không khỏi ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng mà rất nhanh sau đó cậu ta đã lấy lại được bình tĩnh.
“Ông Kim, sao ông lại tới đây?”, gương mặt phó đội trưởng nở nụ cười, cậu ta nhanh chóng bước ra rũ mắt nói.
“Tôi không thể tới à? Tạ Thụy Ý đâu?”, ông Kim lạnh nhạt nhìn phó đội trưởng hỏi.
“Đương nhiên là ông có thể tới, Tạ Thụy Ý đang ở trong phòng, mời ông vào”, phó đội trưởng lập tức đứng dẹp qua một bên, ông ta cũng không khách sáo, nhanh chóng đi vào.
Giây phút ông ta nhìn thấy Tạ Thúy Ý nằm sấp trên tấm thảm, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Tăng Kim Lai bày ra vẻ đau đớn, anh ta nhanh chóng bước tới, dùng tay nâng anh ta dậy.
“Thụy Ý, cháu thế nào?”, Tăng Kim Lai vội vàng vuốt ve gương mặt Tạ Thụy Ý, mà lúc này Tạ Thụy Ý có hơi ngây người, anh ta không nghĩ tới sẽ có người tới cứu mình.
“Đứa bé ngốc, chú từng là chú của cháu, khi cháu còn nhỏ chú còn từng ôm cháu nữa đó, không nghĩ tới lần này gặp lại lại diễn ra dưới tình huống thế này, thật là tạo nghiệt mà”, Tăng Kim Lai vô cùng đau đớn nói.
“Chú Tăng, cuối cùng chú cũng đoán ra được, cháu đau quá”, Tạ Thụy Ý như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không ngừng kêu khóc.
Ông Kim và phó đội trưởng đứng bên cạnh lập tức cảm thấy xấu hổ, dù sao đánh người ta thành ra như vậy, lại nhìn bộ dạng đau lòng của hai người này, tình cảm nhất định sâu đậm.
Nhưng Trần Thanh lại suýt nữa bật cười thành tiếng, không nghĩ tới thằng nhóc Tăng Kim Lai này lại có tiềm năng làm diễn viên như vậy, với kỹ thuật diễn này, nếu không phải lúc trước anh đã biết anh ta và Tạ Thụy Ý không có một chút quan hệ nào, chỉ sợ anh cũng tin chuyện này là thật.
“Ông Kim, tên cháu trai của tôi rốt cuộc là thiếu ông bao nhiêu tiền? Thế mà lại đánh người thành như vậy?”, Tăng Kim Lai lại bày ra bộ dạng đau lòng, quay đầu hỏi ông Kim.
“Cậu Tăng, cậu đừng gấp, tôi đây sẽ nhanh chóng hỏi chuyện gì đã xảy ra?”, bấy giờ ông Kim cũng có hơi ngơ ngác, ông ta cũng không dám đắc tội với vị kim chủ này.
Trước kia Tăng Kim Lai cũng được, nhưng bây giờ thực lực của Tăng Kim Lai càng mạnh hơn, nghe nói anh ta bấu víu được vào một cường giả thực lực cao siêu, cho dù nhà họ Hà cũng không muốn chọc tới.
“Rất xin lỗi, ông Kim, đều là tôi sai, ông muốn đánh muốn phạt tôi cũng sẽ không oán một lời”, phó đội trưởng vừa nhìn thấy bộ dạng này của ông Kim, lập tức đoán ra có lẽ đối phương không phải là người mà bản thân có thể chọc tới, dù sao ngay cả ông Kim cũng một mực cung kính với người này.
Cho nên cậu ta quỳ xuống nhận sai trước.
“Nói đi, thiếu bao nhiêu tiền?”, diễn kịch thì phải diễn cho tới, anh ta đương nhiên không thể thật sự vì cái tên phá của Tạ Thụy Ý này mà đắc tội với đối phương, nhưng vì để cho chuyện này càng thêm chân thật, anh ta cần phải giả vờ cực kỳ tức giận.
“Cái này…”, phó đội trưởng kia lập tức chần chờ.
“Hỏi cậu cái gì thì cậu đáp cái đó”, ông Kim lạnh lùng nhìn tên phó đội trưởng ngu ngốc này nói.
“Vâng, thiếu… Năm triệu, phó đội trưởng lắp bắp, vất vả lắm mới nói ra được dãy số này.
Ông Kim vừa nghe lập tức biết có chuyện không hay, sao có thể thiếu nhiều như vậy? Chuyện này chỉ sợ là có người cố ý lừa gạt tên Tạ Thụy Ý ngu ngốc này.
“Năm triệu? Đúng là thú vị, tôi có thể xem video ghi lại cảnh đánh cược không?”, lần đầu tiên Trần Thanh mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng anh có tiền nhưng cũng không thể phung phí như vậy, chuyện này vừa nghe đã cảm thấy mờ ám, nếu anh cứ nhận như vậy thì khác nào kẻ ngốc.
“Cái này…”, nghe được yêu cầu của Trần Thanh, ông Kim lập tức khó xử, loại chuyện này vốn không thể bày ra trước ánh sáng, nếu lỡ như thật sự bị những người này nhìn ra sơ hở, chỉ sợ danh tiếng thuyền đánh bạc này của bọn họ sẽ tan biến hết.
“Vị này, nơi này của chúng tôi không phú thì quý, dưới tình huống bình thường, nếu không có chuyện đặc biệt gì thì video ghi hình sẽ bị xóa đi ngay trong ngày, dù sao nó cũng liên quan tới chuyện riêng tư của rất nhiều người. Cho nên video ghi hình đó đã bị xóa sạch”, ông Kim bày ra bộ dạng xin lỗi nói.
“Như vậy có nghĩ là dù chuyện này có thật sự là như vậy hay không thì chúng tôi cũng phải nhận?”, nụ cười trên mặt Trần Thanh không thay đổi, anh bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này thì phải nhìn giấy nợ xem trên đó có chữ kỹ hay là dấu vân tay của ngượi bị nợ hay không”, gương mặt ông Kim cũng rất thoải mái, cực kỳ bình tĩnh trả lời.
“Được, tôi hiểu thái độ của thuyền đánh bạc rồi”, Trần Thanh gật đầu, sau đó anh lùi lại không nói nữa.
Ông Kim không nghĩ tới Trần Thanh sẽ nói như vậy, nhưng mà chuyện ông ta trải qua quá nhiều, đối với lời hung ác của đám người trẻ tuổi này, ông ta vốn không để trong lòng, nếu như thật sự có bản lĩnh thì đi tới bàn đánh bạc mà tìm lại.
“Đi thôi, đem anh ta ra ngoài xử lý miệng vết thương đi”, Trần Thanh nhanh chóng nói với Tăng Kim Lai.
“Được”, Tăng Kim Lai gật đầu, lập tức đỡ Tạ Thụy Ý dậy, đi ra bên ngoài.
“Hình như thứ này không phải của cậu đúng không?”, Trần Thanh đi tới trước mặt của tên phó đội trưởng, tay vừa lật, một cái hộp đã xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Anh… Đây là đồ của tôi, sao anh có thể tùy tiện lấy đi như vậy?”, phó đội trưởng nhìn thấy đồ trong tay Trần Thanh lập tức nóng nảy.
“Cậu chắc chắn nó là của cậu à? Hay là tôi hỏi Tạ Thụy Ý một chút?”, Trần Thanh cười như không cười nhìn phó đội trưởng kia, sau đó anh quay đầu đi, không để ý tới cậu ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!