"Đại ca, để em làm cho, tra hỏi là sở trường của em", Hắc Kiện nhìn người phụ nữ đang nằm đấy, lạnh lùng nói.
"Được, cậu làm đi", Trần Thanh gật đầu, trong số họ e rằng chỉ có Hắc Kiện là am hiểu việc tra khảo người khác, mỗi lần họ không hỏi được lại nhờ Hắc Kiện và cậu ta luôn thành công rất thuận lợi.
Sau đó Trần Thanh và ba người còn lại ra ngoài, giao mọi chuyện lại cho cậu ta.
Người phụ nữ kia đã bị Trần Thanh dùng thuốc phong bế công lực, cho dù lúc này cô ta tỉnh lại cũng không có sức để nhúc nhích chứ đừng nói là chạy trốn.
Hơn mười phút trôi qua, Trần Thanh và những người khác dần nghi ngờ. Theo như kinh nghiệm trước giờ thì Hắc Kiện đã hỏi xong rồi mới phải, nhưng bây giờ lại chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Đang lúc họ định vào kiểm tra thì cửa mở, Hắc Kiện vốn mang phong thái tràn đầy tự tin giờ lại suy sụp như sắp phát điên đến nơi.
"Xảy ra chuyện gì? Không hỏi ra à?", thấy dáng vẻ này của Hắc Kiện, họ lập tức đến dò hỏi.
"Không phải trên mặt em đã viết hết rồi sao. Cái gì cô ta cũng không chịu nói, mặt thì tỏ vẻ không quan tâm, dầu muối không ăn, em hoàn toàn bó tay", Hắc Kiện nhìn họ với vẻ bất đắc dĩ, vừa dang hai tay vừa nói.
"Để tôi vào xem sao", Trần Thanh nhớ lại ánh mắt đờ đẫn của người phụ nữ kia, cảm thấy có gì đó kỳ lạ bèn đi thẳng vào trong.
Nhìn người phụ nữ đang nằm trên đất, dáng vẻ của cô ta cũng không khác gì so với lúc họ ra ngoài, hiển nhiên là Hắc Kiện không tra tấn cô ta. Trước đây Hắc Kiện cũng đều làm vậy, không tra tấn gì mà vẫn có thể moi được thông tin.
Không ngờ hôm nay phương pháp của Hắc Kiện lại mất tác dụng, rốt cuộc người phụ nữ này là sao?
"Chào cô, tôi nghĩ chắc là tôi không cần tự giới thiệu nữa, chắc chắn là cô biết tôi. Nói đi, rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại muốn giết vợ tôi?", Trần Thanh ngồi xổm xuống, dò hỏi.
Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì là đang tra hỏi.
Mắt của người phụ nữ vẫn vô hồn, không hề có phản ứng gì với lời nói của Trần Thanh.
Thấy vậy, Trần Thanh nhíu mày. Dáng vẻ của người phụ nữ này khiến anh không chắc chắn lắm về việc cô ta giả bộ hay thật sự như vậy.
Trần Thanh chìa tay ra dò mạch đập của người phụ nữ, bắt đầu bắt mạch.
"Không có dấu hiệu trúng thuốc, kỳ lạ, tại sao cô ta lại biến thành thế này?", Trần Thanh hơi nhức đầu. Thông qua quan sát vẻ mặt và đôi mắt của cô ta, Trần Thanh cảm giác được người phụ nữ này không phải đang giả vờ.
Đây thật sự là một vấn đề nan giải, nếu người phụ nữ này bị kiểm soát tâm trí thật thì hoàn toàn không có cách nào để tra hỏi, vậy là bắt phải một củ khoai lang phỏng tay rồi.
Giết không được, thả đi cũng không xong.
Đột nhiên, Trần Thanh nghĩ đến nhóm người Phạm Thanh Thanh. Vốn hiểu biết của anh về các thế lực ở Ám Võng không nhiều, nhưng bọn Phạm Thanh Thanh là thành viên của Long Tổ, chắc chắn tình báo của họ rõ hơn phía anh rất nhiều.
Chưa kể, người họ muốn tra xét là một người phụ nữ với thực lực đã đạt tới Thiên Tiên đỉnh, lại còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, như vậy phạm vi đã thu hẹp lại rất nhiều, có lẽ sẽ không khó lắm để tìm được manh mối.
Trần Thanh lập tức gọi điện cho Phạm Thanh Thanh.
Sau khi Trần Thanh gửi ảnh của người phụ nữ này cho Phạm Thanh Thanh, cô ta hét lên một tiếng rồi cúp điện thoại cái rụp.
"Điên hả? Không dưng lại hét ầm lên", Trần Thanh móc móc lỗ tai của mình. Tiếng hét vừa rồi của cô ta làm anh giật cả mình.
Không lâu sau, Phạm Thanh Thanh lại gọi tới.
"Cô mà hét ầm lên hù tôi nữa, có tin tôi chặn số cô luôn không?", Trần Thanh vừa bắt máy đã đe dọa người trong điện thoại.
"Khụ khụ... Cậu Trần, là tôi, Vinh Dương đây. Mạo muội hỏi một câu, người trong ảnh mà cậu vừa gửi qua ấy, bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy?", chú Vinh khẽ khụ một tiếng, sau đó nói ra thân phận của mình.
"Ngại quá, bây giờ cô ta đang ở trong tay tôi, sao vậy? Các ông biết người phụ nữ này à?", thấy Vinh Dương tự mình gọi đến, kết hợp với phản ứng của Phạm Thanh Thanh, Trần Thanh đưa ra một kết luận.
"Cậu Trần, không dám giấu giếm, cô ấy chính là Bạch Thấm, đội trưởng Long Tổ ở thành phố Long Hải của chúng tôi", nghe Trần Thanh nói vậy, Vinh Dương trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói.
"Hả...", nghe thấy câu Vinh Dương vừa nói, Trần Thanh lập tức sửng sốt, không ngờ anh lại bắt đội trưởng của người ta về, còn máu chó hơn là anh lại đi nhờ những người kia để hỗ trợ, thế chẳng phải tùy hứng quá rồi sao?
"Cô ấy là đội trưởng của chúng tôi thật đấy, bây giờ chúng tôi sẽ chạy qua ngay, cậu đừng làm gì đấy nhé, lai lịch của cô ấy khủng lắm", Vinh Dương sợ Trần Thanh sẽ làm ra chuyện gì khác thường nên dặn dò một câu rồi ngắt điện thoại.
"Alô...", nghe thấy tiếng cúp điện thoại, Trần Thanh tức sôi máu. Giờ thì hay rồi, không dưng lại rước phiền toái vào thân.
Anh không hề muốn xé mặt với người của Long Tổ, nhưng nếu họ muốn tới thì cứ tới, anh cũng muốn xem xem ai là kẻ muốn ám sát vợ của anh.
Nếu như người của Long Tổ không cho anh một câu trả lời, cho dù xé mặt thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, Trần Thanh lập tức đi ra ngoài.
"Lát nữa có khách tới, mọi người ẩn mình hết đi, chuẩn bị sẵn sàng, chờ tín hiệu của tôi", Trần Thanh lạnh lùng nói với bốn người.
"Rõ, thưa đại ca", nghe thấy lời của Trần Thanh, cả bốn người đều không hề do dự mà tuân theo, sau đó mỗi người tự đi một hướng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!