Chương 488: Công ơn của anh, không gì có thể báo đáp
Nghe thấy lời của tên vệ sĩ đó, mọi người đều đơ ra, cuối cùng đành cất tiếng hỏi nhỏ.
Lúc này, tên vệ sĩ đó vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ lại vừa oán hận. Anh ta ngưỡng mộ người khác, đố kỵ người khác, cón oán hận là oán hận chính bản thân mình
Ngay lập tức, anh ta kể về độ đáng sợ của võ giải thiên tiên bằng giọng điệu chua chát. Nghe đến đây, mọi người đều đơ ra.
Nội tâm Chu Yên Toa vô cùng phức tạp. Theo lý mà nói, năng lực của vệ sĩ của mình tăng lên, cô ta nên vui vẻ mới phải.
Nhưng mà nghĩ đến việc bản thân đang giữ đồ của người ta, nếu mà không trả lại, liệu anh có tha cho mình không?
Người này tùy ý cũng có thể tạo ra một cao thủ võ giả thiên tiên, vậy bản thân anh phải mạnh đến mức độ nào?
Sau khi biết được thực lực hơn người của người trước mặt, bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, sau khi thực lực của tên vệ sĩ đó tăng đến thiên tiên tiểu thành thì dừng lại.
“Được rồi đó”, Trần Thanh thu tay lại, sau đó anh đứng dậy nói với tên vệ sĩ.
“Đây...”, lúc này tên vệ sĩ hoảng hốt tột cùng, anh ta không ngờ mình lại nhận được cơ hội hiếm có này.
Phải biết rằng, năm nay anh ta sắp bốn mươi tuổi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất để học võ, vỗn dĩ cả đời này chỉ có thể làm một hậu thiên võ giả, ngay cả trở thành hậu thiên đại thành cũng chỉ là giấc mộng viển vông.
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay chỉ vì một bộ quần áo, anh ta đã trở thành thiên tiên võ giả, trở thành mơ ước của hàng vạn võ giả cấp dưới.
Anh ta còn đang nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, đợi đến khi tỉnh lại, tất cả đều trở về như cũ.
“Chát! Chát!”, tên vệ sĩ tát mạnh vào mặt mình mấy cái, trong phút chốc, hai má truyền đến cảm giác đau đớn, đầu óc cũng như ù đi.
“Anh bị ngốc à? Vừa mới lên võ giả thiên tiên không khống chế được sức mạnh của mình đâu. Chỉ cần dùng lực một chút, có khi anh còn tự đánh vỡ đầu mình đấy. Và đây sẽ là cái chết oan ức nhất trong các võ giả thiên tiên đó”.
Nhìn thấy hành động của tên vệ sĩ, Trần Thanh cạn lời luôn, tên này đúng là ngớ ngẩn, trong phút chốc anh không nhịn được mà bật cười chế giễu.
“Cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh!”, tuy tên vệ sĩ đó nghe được lời của Trần Thanh nhưng anh ta vẫn không thể giấu được sự kích động của mình, ngay lấp tức liền quỳ xuống cảm ơn anh.
“Dưới đầu gối đàn ông có dát vàng, đừng tiện đâu là quỳ đó như vậy”, Trần Thanh tùy ý giơ tay một cái, tên vệ sĩ liền được một lực kéo dậy.
“Đây là... võ đạo tông sư”, mắt thấy Trần Thanh không hề động vào mình mà bản thân cứ thế được nâng lên, tên vệ sĩ trợn tròn hai mắt. Truyền thuyết kể rằng, chỉ có võ đạo tông sư mới có thể đạt đến chân khí ngoại phóng.
“Cái gì cơ?”
Nghe được câu nói của tên vệ sĩ kia, tất cả mọi người lại một lần nữa chết lặng.
Vừa rồi bọn họ đã được phổ cập kiến thức đầy đủ, biết được võ đạo tông sư là người đứng đầu kim tự tháp. Nhưng mà nghe nói, võ đạo tông sư trẻ nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Mà người trước mặt này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi thôi, không ngờ đã đạt đến võ đạo tông sư, đạp đổ luôn cả tầm hiểu biết của bọn họ.
Thật ra chân khí của Trần Thanh vẫn luôn là thiên tiên đại thành, ngay cả thiên tiên đỉnh cũng chưa từng với tới.
Nhưng mà vừa rồi sau khi thân thể đột phá, anh phát hiện ra chân khí của mình đã đạt đến ngoại phóng, cũng bởi vì thực lực tăng mạnh, nên sức khống chế ngày càng chuẩn xác, đạt đến chân khí ngoại phóng cũng chẳng phải điều gì khó khăn.
Sở dĩ võ đạo tông sư đạt đến chân khí ngoại phóng là do sự lĩnh ngộ của võ đạo tông sư đối với võ đạo, thêm vào đó là sự khống chế tuyệt vời.
Tuy rằng chân khí của Trần Thanh không hề đột phá, nhưng điều kiện để đạt đến chân khí ngoại phóng anh đều có sẵn rồi.
Còn về hiều lầm của những người ở đây, Trần Thanh lười giải thích với họ.
“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi không được sự cho phép của anh đã làm thực lực của anh tăng lên. Nói ra thì tôi mới là người quá phận”, Trần Thanh nói với vẻ mặt kì lạ.
“Đương nhiên là đồng ý, sao tôi lại không đồng ý cơ chứ. Tôi đồng ý một trăm lần, đồng ý một vạn lần”, nghe Trần Thanh nói vậy, tên vệ sĩ ra sức gật đầu.
“Vậy thì tôi cũng nói thật với anh luôn. Thật ra anh đã ăn phải một loại thuốc cổ có khả năng làm bộc phát tiềm lực, vì vậy thực lực của anh mới đạt tới trình độ này. Như vậy có nghĩa là đợi đến khi thuốc hết tác dụng, thực lực lớn nhất của anh cũng chỉ đạt đến thiên tiên đại thành thôi, muốn tăng thêm e là cả đời cũng không làm được”.
“Dù có như vậy, anh có đồng ý không?”
Trần Thanh lắc đầu, cuối cùng vẫn thành thật với hắn.
“Công ơn của anh, Tào Bác này không có gì để báo đáp. Nếu không phải may mắn gặp được anh, thì đừng nói đến cảnh giới thiên tiên, e là ngay cả hậu thiên đại thành tôi cũng chẳng đạt nổi. Có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ anh. Hơn nữa anh cũng nói, thực lực bây giờ của tôi là nhờ nội lực của thuốc cổ, muốn đạt đến thiên tiên đại thành, đối với tôi mà nói, rõ ràng là một giấc mộng viển vông”.
Lúc này, Tào Bác vô cùng kích động, sự thẳng thắn vô tư của người có ơn với mình khiến anh ta vô cùng khâm phục, đồng thời trong thâm tâm lại càng biết ơn gấp bội.
Phải biết rằng, đãi ngộ giữa võ giả thiên tiên và hậu thiên võ giả là một trời một vực, đợi đến khi anh ta đạt được thiên tiên đại thành thì cả đời này cũng không phải lo nghĩ gì nữa rồi.
“Anh không oán hận tôi là tốt rồi, hai ta coi như hết nợ nhé’”, Trần Thanh gật đầu, anh biết rõ, nếu mà người này chỉ dựa vào bản thân thì cả đời này cũng đừng mong đạt được thiên tiên.
Vậy cũng coi như là, anh cho anh ta một bộ quần áo, giúp anh ta không phải xấu mặt, hơn nữa, dưới vách đá này còn có thuốc cổ phù hợp với hắn, anh chỉ là thuận tay thôi.