Chương 484: Mấy tên phế thải
“Nào, nói tao nghe thử, các người muốn hái loại thuốc gì? Tao thấy chắc không phải cũng có chung mục tiêu với tao chứ? Nếu đã chung, vậy việc các người bóp cò với tao thì có thể tha thứ được”, Trần Thanh cười nheo mắt nhìn sang bọn họ.
“Đừng có nhiều lời, mau chết đi”, mỗi câu nói của Trần Thanh đều trúng vào tim đen của bọn họ. Tuy không khớp hoàn toàn với sự thật, nhưng vốn không hề khác biết mấy, điều này khiến họ càng nghe càng lo sợ.
Thật là một tên đáng sợ.
Gã ta cũng không dám nghe nữa, lập tức vung nắm đấm tấn công Trần Thanh.
Cú đấm gió của người này rất dũng mãnh, còn khủng khiếp hơn hai người lúc nãy, nếu bị đập trúng, cho dù là thân xác của Trần Thanh thì cũng khó tránh có chút tổn thương. Dù gì, thực lực của người này đã là thiên tiên đại thành, sắp có thể đột phá thành thiên tiên đỉnh.
Trần Thanh không vội ra tay, mà muốn đọ sức với gã ta.
Hai người giống như hai chiếc xe vậy, điên cuồng đối đầu, mỗi cú đấm va vào nhau thì bầu không khí xung quanh đều không ngừng chấn động.
“Quả nhiên là khổ luyện quả đấm thép”, Trần Thanh đấm vài đấm với gã ta, phát hiện nắm đấm của người này rất cứng rắn, tuy không bằng cường độ xác thịt của anh, nhưng gặp phải võ giả bình thường e là rất khó chống lại.
Cú đấm của mấy người này vô cùng cứng, hơn nữa lại rất mạnh mẽ, quyền pháp cũng rất tinh diệu, cùng đẳng cấp thì e là khó tìm đối thủ.
Đáng tiếc, những người này lại đụng phải mình.
Họ chỉ khổ luyện song quyền, nhưng anh lại tôi luyện cả xác thịt, ai mạnh ai yếu, vừa nhìn đã biết.
“Không thú vị gì cả, quay đi quay lại có mấy chiêu này, mày cũng nhận thua đi”, Trần Thanh thăm dò xong, cảm thấy không có gì mới mẻ, anh lập tức quay người, tung một cước vào khủy tay của đối phương.
“Răng rắc…”
Chỉ nghe một tiếng lanh lảnh vang lên, cánh tay của người đó trực tiếp bị Trần Thanh đá gãy xương.
“A…”
Cơn đau đột ngột xảy ra, bỗng chốc khiến gã ta gào lên thảm thiết.
“Gào thật khó nghe, mau im miệng cho tao”, Trần Thanh lại đá một cước nữa, đá trúng đầu của gã ta. Tiếng gào thét của người đó đột ngột dừng lại.
“Muốn chạy ư? Có mà chạy đằng trời!”, sau đó Trần Thanh nhìn về phía tay súng ở trên cây, lúc này đã nhảy xuống đất, gã ta điên cuồng chạy xuống núi, anh không thèm đuổi theo mà dùng súng bắn tỉa của tên kia, lên đạn, trực tiếp bắn một phát vào tên đó.
Tên đó gào lên thảm thiết rồi ngã nhào ra đất, một chân của gã đã bị trúng đạn.
“Nếu còn dám chạy, phát đạn tiếp theo sẽ nằm ngay đầu của mày đó”, bắn xong, anh thả súng bắn tỉa xuống rồi nhìn sang người đàn ông cuối cùng.
“Này, tỉnh lại đi”, Trần Thanh đá vào cánh tay đã bị gãy của gã này, lúc này gã ta mới tỉnh lại vì cơn đau.
“Tên nhãi, tao mặc kệ mày là ai? Nhưng mày chọc vào bọn tao, thì mày chết chắc. Tao nói mày biết, bọn tao là người của phái Thiết Quyền, kẻ nào dám đối đầu với phái Thiết Quyền đều sẽ không có kết cục tốt đẹp”, tên đó bị Trần Thanh đá tỉnh lại, gã ta cố nén lại cơn đau, nghiến răng nghiến lời buông lời đe doạ.
Sau khi nghe người này nói vậy, Trần Thanh đột nhiên chau mày.
Dường như anh đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải?
“Mày nói đi, bọn mày muốn hái là loại thuốc gì? Ở chỗ nào?”, Trần Thanh lười phải suy nghĩ, anh lập tức lên tiếng hỏi.
“Mày hãy từ bỏ ý định này đi. Tao sẽ không nói cho mày biết đâu. Phái Thiết Quyền bọn tao…”, tên đó nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt mang rợ, sau đó hét lên, nhưng lời gã ta còn chưa nói xong thì đã bị Trần Thanh đá một cước vào bụng dưới, khiến gã ta vốn đang nói chuyện bình thường trở nên im bặt.
“Nếu mày đã không nói, vậy thì câm miệng lại. Tao sẽ hỏi người khác”, dứt lời, Trần Thanh thô bạo kéo tay súng bắn tỉa kia qua.
“Đừng giả bộ ngất nữa, lúc nãy chuyện tao hỏi chắc mày cũng đã nghe thấy. Giờ thì nói đi, xem thử mày có cách nhìn gì khác hay không?”, Trần Thanh ném tên đó qua một bên, rồi lạnh lùng hỏi.
“Còn giả bộ ngất ư? Nếu mày còn giả bộ, vậy thì vĩnh viễn đừng có tỉnh lại nữa”, Trần Thanh thấy tay bắn tỉa này vẫn giả bộ ngất như cũ thì lập tức hài hước nói.
“Xin đừng. Tôi vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại”, tay bắn tỉa mở mắt ra, có chút lúng túng nói.
“Hừm…”, tên kia đang nằm giãy giụa dưới đất bỗng dưng ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn tay bắn tỉa.
“Không sao. Nói đi, nếu mày nói tốt, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng. Nếu không thì đây sẽ kết cục của mày”, Trần Thanh xua xua tay, đồng thời giẫm một chân lên ống chân của gã kia, chỉ nghe một tiếng vang lên giòn tan, xương chân của gã đã bị giẫm nát ra rồi, đồng thời, đầu lệch qua một bên rồi ngất lịm đi.
Tay bắn tỉa thấy động tác của Trần Thanh như vậy thì bị doạ cho một phen hú día, không dám nhìn nữa.
“Tôi nói, đó là một cây linh dược, gọi là Long Khê Thảo, chính là ở trên vách núi này, có điều nghe nói có một con rắn rất to đang canh giữ. Cho nên chúng tôi mới chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang, kế điệu hổ ly sơn rồi hái nó”, tay bắn tỉa kia bị thương nhẹ nhất, tuy khá sợ nhưng vì mạng sống của mình nên vuột miệng nói hết ra những cơ mật này.
“Rất tốt, quả nhiên rất biết phối hợp. Nếu đã như vậy, thì tao tạm thời tha cho mày vậy”, Trần Thanh bật cười, quả nhiên có chung mục đích với mình.
“Vậy… vậy bọn họ thì sao?”, sau khi nghe Trần Thanh nói vậy thì tay bắn tỉa mừng hết lớn. Sau đó gã ta ngập ngừng hỏi.
“Mấy người này đều trở thành đám phế thải rồi. Cho dù tha cho chúng thì chúng cũng có thể làm được gì chứ? Mày đưa hết đi đi”, Trần Thanh không muốn ra tay giết mấy người này. Ngay cả khi vết thương họ có được chữa khỏi thì e là cả đời cũng sẽ thành người tàn tật mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!