Chương 481: Năm cây thuốc lâu năm
“Chính là núi Song Chỉ, ở sườn núi có một cây thông rất cao”, Chu Lão Tam nhìn thấy Trần Thanh lấy tiền ra, đột nhiên hai mắt sáng lên, vội vàng nói, còn tay kia thì chụp lấy số tiền đó.
“Chúc người anh em có thể tìm thấy được đồ tốt”, Chu Lão Tam cầm được tiền trong tay thì mừng đến nỗi cười híp cả hai mắt, nói xong rồi thì chạy mất hút.
“Đúng là tên ngốc dư tiền, mặt hàng như vậy cũng có người tin”, cuộc đối thoại của Chu Lão Tam và Trần Thanh không có che giấu gì, dĩ nhiên là chủ tiệm bên cạnh cũng nghe thấy, thấy Trần Thanh thật sự đã mua cây dâu rừng đó, ông ta đột nhiên không nói nên lời.
“Haha!”, Trần Thanh bật cười, sau đó ném cái hộp dâu rừng kia vào thùng rác rồi xoay người rời đi.
Người chủ tiệm kia liền ngớ người ra, đây là ý gì?
Tốn tiền mua rồi lại vứt nó đi.
Đúng là không thể hiểu nổi, những người có tiền thật sự tùy hứng như vậy à.
Trần Thanh có được tin tức mình muốn thì lập tức xoay người đi về phía tiệm thuốc.
Ngay khi Trần Thanh vừa tới cửa tiệm thuốc, thấy Tăng Kim Lai và chủ tiệm đều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Sao vậy?”, anh nhìn ánh mắt của họ có gì đó không đúng lắm thì liền hỏi.
“Anh Trần, lúc nãy có phải anh đã mua dược liệu của Chu Lão Tam không vậy?”, Tăng Kim Lai thấy Trần Thanh đi tới thì ngập ngừng mãi mới dám hỏi.
“Đúng vậy, sao vậy? Tin này truyền ra nhanh vậy sao?”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Trần Thanh khá ngạc nhiên. Chẳng qua anh chỉ vừa bước tới từ góc phố, ai ngờ nơi này đã biết tin hết rồi.
“Ha ha, cậu em này có điều không biết đó thôi. Chỗ chúng tôi đây hễ có bất cứ chuyện kỳ lạ gì cũng sẽ lan đi rất nhanh. Vừa rồi một đồng nghiệp trong nhóm nói, miêu tả giống hệt cậu em đây”, chủ tiệm lập tức giải thích.
“Haiz, đúng là thất sách”, Trần Thanh không ngờ những người này lại còn có bè phái, còn trực tiếp nói cho nhau nghe chuyện này.
Cũng may, ở đây không có nhiều người biết đến anh.
“Cậu em này, tôi đây có điều muốn hỏi…”, chủ tiệm lên tiếng.
“Có phải muốn hỏi tôi, tại sao mua rồi lại vứt đi phải không?”, Trần Thanh cắt ngang, sau đó anh bất đắc dĩ lên tiếng: “Cũng không phải dược liệu thì tôi cần thứ đó làm gì?”
“Nếu cậu đã biết đó là dược liệu, tại sao còn mua?”, nghe Trần Thanh nói rõ ràng như vậy, người chủ tiệm kia càng không hiểu.
“Chủ tiệm, tiệm các ông không có dược liệu loại tốt không? Loại mà tính bằng năm ấy”, Trần Thanh không trả lời, ngược lại chuyển sang chủ đề khác.
“Đương nhiên có, mời hai người đi theo tôi”, chủ tiệm kia là người thông minh, dĩ nhiên biết Trần Thanh không muốn trả lời vấn đề này, nên ông ta cũng không hỏi nữa.
Sau khi đi theo chủ tiệm tới sân sau, Trần Thanh phát hiện, sân sau này có nhiều khí tức, đôi mắt của anh chợt sáng bừng lên.
Tuy số khí tức này vẫn chưa đạt tới mức độ của linh dược, nhưng cũng có tuổi đời ba bốn trăm năm rồi.
Không ngờ cửa tiệm này lại thật sự có thuốc tốt. Vốn dĩ Trần Thanh tưởng cửa tiệm này chỉ có tiếng mà không có miếng. Dù sao thì khi nhìn số thuốc trưng bày bên ngoài tiệm đều chả ra làm sao cả.
“Không biết cậu em muốn loại dược liệu gì?”, chủ tiệm lập tức lên tiếng.
“Loại hơn một trăm năm ấy”, Trần Thanh thốt lên vài chữ.
“Cái này...”, nghe Trần Thanh nói vậy, người chủ tiệm kia chợt đứng hình vài giây. Khẩu khí của cậu thanh niên này thật lớn, mở miệng là muốn loại thuốc hơn một trăm năm.
“Sao vậy? Chủ tiệm, đừng nói với tôi là cửa tiệm của ông lớn như vậy, mà ngay cả loại thuốc hơn một trăm năm cũng không có nha”, Trần Thanh cười nửa vời và nhìn sang chủ tiệm hỏi lại.
“Nếu nói là thuốc lâu năm thì chắc chắn là có, chẳng qua giá cả thì…”, chủ tiệm nở nụ cười.
“Chủ tiệm, ông cảm thấy tôi là người không có tiền sao? Mau lên đi, đem thuốc ở chỗ ông ra đi. Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua ngay”, Trần Thanh hời hợt nói.
“Cậu em, không phải tôi không đưa cho cậu, loại thuốc hơn một trăm năm, động chút là trên một triệu. Hơn nữa còn có loại mấy chục triệu, cho nên…”, chủ tiệm cười híp mắt nhìn Trần Thanh và nói, ý là có loại thuốc lâu năm này nhưng giá hơi chát.
“Lấy đi”, ánh mắt của Trần Thanh vô cùng nghiêm nghị, giọng khá lạnh lùng nói.
“Được”, nghe Trần Thanh nói vậy, người chủ tiệm giật bắn người, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
Tăng Kim Lai bật cười, tên chủ tiệm này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, nhất định phải để anh Trần nổi giận lên mới chịu đi lấy thuốc.
Không lâu sau, chủ tiệm xách năm cái hộp đi ra.
“Thưa cậu, đây là năm cây thuốc lâu năm của cửa tiệm chúng tôi. Cậu nhìn xem, có hài lòng không?”, lúc nãy chủ tiệm khá hoảng hốt, ngay cả hơi thở cũng thay đổi. Lúc nãy còn gọi người ta là cậu em, giờ lại cung kính thưa cậu rồi.
“Chủ tiệm, ông không thành thật rồi. Đây chẳng qua là hơn một trăm năm thôi. Cái tôi muốn không chỉ là một trăm năm, tuổi đời càng lâu càng tốt”, Trần Thanh quét mắt qua đống thuốc này, sau đó anh lên tiếng.
“Chuyện này… Chỗ tôi thật sự không có”, chủ tiệm bất chợt run rẩy, ông ta vội nói.
“Được. Nếu ông nói không có, vậy tôi cũng đành chịu thôi. Chủ tiệm, ông nói xem, đống thuốc này cần bao nhiêu tiền?”, Trần Thanh cười nhìn sang chủ tiệm và hỏi.
“Một cây hai triệu, tổng cộng mười triệu”, trong lòng chủ tiệm chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó báo giá cả.