Chương 470: Lấy nhu thắng cương, nước chảy đá mòn!
“Quá tốt rồi, chúng ta đi thôi”, chú Vinh nghe Trần Thanh nói xong thì lập tức phấn khởi, bèn chuẩn bị bước tới trước.
“Chờ một chút, xung quanh căn hầm này được bố trí rất nhiều camera ẩn, nếu lao tới rất có thể sẽ bị phát hiện. Một khi bị phát hiện, chúng sẽ bắt bọn họ làm con tin, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động”,Trần Thanh không hề nhúc nhích mà nói.
“Vậy ý của cậu là...”, nghe xong lời của Trần Thanh, chú Vinh lập tức hiểu được ý của anh.
“Ông ở lại đây và đừng di chuyển lung tung. Tôi sợ ông sẽ gặp phải camera ẩn của đối phương. Tôi sẽ tự mình đi cứu họ. Tin tôi đi”, Trần Thanh không thể hứa với ông ấy bất kỳ lời hứa nào khác, vì vậy chỉ có thể nói vậy.
“Tôi… tôi tin cậu”, tuy thực lực của chú Vinh không phải mạnh nhưng rất quyết đoán, biết mình không thể giải cứu được đồng đội của mình, cũng như không thể tránh được tất cả các camera.
Như vậy chỉ có thể dựa vào Trần Thanh.
Chỉ có một cách như vậy, cho nên ông ấy không chút do dự rất quả quyết, trực tiếp đồng ý.
Trần Thanh không nói nhiều, thân hình lập tức lóe lên quét về phía nơi có căn hầm.
Khi đến khu vực lân cận, Trần Thanh mở hết khả năng xuyên thấu quan sát, bao quát cơ thể mình trong phạm vi 200 mét, anh tin rằng dưới con mắt xuyên thấu của mình, không camera nào có thể thoát được.
Thân pháp của Trần Thanh như điện, có vài cái camera chuyển động, lợi dụng khe hở lúc chúng di chuyển, trực tiếp lướt qua.
“Đây là một góc chết. Người lắp đặt camera này là một nhân tài”, sau khi Trần Thanh dạo quanh trong hầm một vòng, phát hiện vốn không có con đường nào để thông qua.
“Chỉ có một cách”, Trần Thanh cười lạnh một cái, một vài chiếc lá vụt khỏi tay anh, được ném ra nhanh như chớp, khi những chiếc lá này áp vào camera, Trần Thanh lao thẳng vào góc chết mà camera không thể quay được.
Khi Trần Thanh đến nơi an toàn, camera trở lại bình thường, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nếu không nhìn lại thì sẽ không thể phát hiện ra, trừ khi người kia nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng là một trận lá rụng chắn camera mà thôi, không thể nghĩ gì khác.
“Tốt lắm, kế tiếp là đến giờ biểu diễn của mình rồi”, Trần Thanh giống như một con linh miêu nhanh nhẹn, âm thầm hạ cánh, liên tục bay qua nhiều địa hình phức tạp khác nhau, vừa tránh những chiếc camera đó, vừa đến gần căn hầm.
Trần Thanh quét mắt và thấy rằng bảy người này đang tra tấn Vu Hòa Vĩ và Phạm Thanh Thanh vẫn còn tỉnh táo.
Chỉ là bọn họ rõ ràng đã đánh giá thấp sự cứng rắn của hai người họ, hai người họ đã bị đánh đến mức không còn nhận dạng được hình người rồi, nhưng vẫn không hé ra một chữ.
“Ông Fujiwara, thủ đoạn của ông cũng quá thô lỗ rồi. Có một câu nói ở Hoa Hạ gọi là lấy nhu thắng cương, nước chảy đá mòn. Để đối phó với tính khí cứng rắn của họ, ông phải dịu dàng một chút”, một người đàn ông trông có vẻ thấp bé nhưng rất cường tráng, đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy lời nói của người này, trong lòng Trần Thanh khẽ run lên.
Anh không ngờ rằng những người này lại là người Tịch Quốc, trước đó bọn họ không có nói chuyện, nên anh không thể phân biệt được.
Trần Thanh không phải là người tốt tuyệt đối, nhưng anh cũng tự cho mình là người Hoa Hạ, những người Tịch Quốc này gây rối ở Hoa Hạ, điều mà anh tuyệt đối không cho phép.
“Ồ, ông có cao kiến gì ông Akutagawa?”, ông Fujiwara Yuma dừng tay lại, nghi hoặc hỏi.
Phải biết là vừa rồi ông ta tra tấn hai người này vô cùng thảm khốc nhưng cho dù như vậy, bọn chúng cũng không thể cạy miệng hai người này.
“Lấy nhu thắng cương, xin ông Fujiwara đưa cho tôi”, Akutagawa Naoya tươi cười, rồi bước tới.
Fujiwara Yuma tò mò nhìn Akutagawa Naoya, ông ta muốn xem thử Akutagawa Naoya lấy nhu thắng cương là như thế nào.
“Này, hai người, tỉnh lại đi”, Akutagawa Naoya lấy một vại nước bên cạnh đổ thẳng lên đầu hai người họ.
“Cẩu tặc, đừng hòng lôi ra được tin gì từ miệng chúng tôi, tôi khinh!”, Phạm Thanh Thanh hung hăng nói, nhìn thấy những người này đang vây quanh thì cười lạnh một tiếng.
“Thật ngại quá, tôi sẽ không hỏi nữa, tôi nghe nói rằng hắn là chiến hữu của các người, tình chiến hữu là loại tình cảm tuyệt vời nhất. Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi muốn xem cái gì gọi là tình chiến hữu?”, Akugawa Naoya cười mang rợ, rồi từ trên chân mình rút ra một con dao găm đen.
“Các người… các người muốn làm gì?”, nhìn thấy hành động của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ vừa tỉnh dậy bỗng trợn to mắt, sau đó tức giận nói.
“Không làm gì cả, tôi muốn xem thứ đó có quan trọng hay là chiến hữu của các người mới là quan trọng, tôi thật sự rất muốn biết đáp án”, Akutagawa Naoya giống như một ác quỷ, nhìn hai người Phạm Thanh Thanh nói.
“Haha...”, Fujiwara Yuma giễu cợt, không ngờ Akutagawa Naoya cũng nghĩ ra cách này, nói người Hoa Hạ coi trọng tình nghĩa, nhất là quân nhân, ông ta muốn thử, loại tình cảm này sâu đậm đến cỡ nào.
“Đồ đê tiện”, khi nghe lời nói của Akutagawa Naoya, Phạm Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, lập tức chửi rủa.
“Đừng nói nhảm nữa, cơ hội cuối cùng, nếu các người không nói, tôi sẽ cắt cổ hắn, để các người nhìn hắn chảy đến giọt máu cuối cùng mà chết”, con dao găm trên tay Akutagawa Naoya nhẹ nhàng cứa vào cổ của Trương Hàng một cái, lập tức xuất hiện một đường máu.