Chương 456: Tụ Linh Thanh Tâm Trận
Anh không ngờ mắt xuyên thấu lại có công dụng như vậy. Anh chắc chắn là lần này mắt xuyên thấu của mình đã được thăng cấp thì mới có công dụng được như vậy, lúc trước tuyệt đối không có được như thế.
Trần Thanh mở mắt xuyên thấu, nhanh chóng nhìn lướt qua.
“Tìm thấy rồi”, cách nhìn này đúng là nhanh quá đi, anh đã tìm thấy nội dung mình cần mà không hề tốn nhiều công sức.
“Quả nhiên là Thanh Tâm Trận, ơ, không đúng, cái này vốn dĩ nên gọi là Tụ Linh Thanh Tâm Trận”, lúc Trần Thanh nhìn thấy bản ghi chép liên quan về trận pháp của nhà họ Hạ thì liền vui mừng khôn xiết.
Sau khi anh xem kỹ qua bản ghi chép một lượt thì đột nhiên lại cảm thấy thất vọng.
Vì bản ghi chép này chỉ nói trận pháp này có tác dụng gì, nhưng lại không nói cách bố trí ra sao.
“Cũng không biết, ban đầu lão già kia bảo mình học thuộc trận pháp trong những cuốn sách đó thật ra có tác dụng hay không nữa?”, Trần Thanh nhớ lại lúc mới đi theo thầy của mình, ngày nào lão già kia cũng ép anh phải học thuộc mấy cuốn sách khó hiểu kia, cho đến bây giờ anh vẫn không nhịn được mà chiến tranh lạnh với ông ấy.
Lúc trước, Trần Thanh còn tưởng rằng, ông ấy ép mình học thuộc những thứ này đều là chuyện vô nghĩa, anh đều không tin, không ngờ những thứ này đều thật.
“Lão già, ông rốt cuộc là người thế nào vậy?”, lúc này Trần Thanh khá nghi ngờ về thân phận của ông ấy. Theo những gì lão già kia dạy cho mình thì ông ấy tuyệt đối không phải là cao thủ võ đạo bình thường.
Tuy không tìm được cách bố trí trận pháp này trong bản ghi chép của gia tộc nhà họ Hạ, nhưng nó cũng khiến anh xác định được rằng tất cả trận pháp mà mình đã học thuộc đều là thật.
Hơn nữa trong đầu anh còn có rất nhiều thứ còn tuyệt vời hơn cả trận pháp này, nhưng lúc đầu anh cảm thấy nó rất vớ vẩn, vốn không coi ra gì.
Bây giờ, ngược lại anh có thể thử cách bố trí, biết đâu thật sự có tác dụng thì sao.
Trần Thanh nhìn thời gian, thấy mình đã ở trong từ đường hơn nửa tiếng đồng hồ rồi thì nhanh chóng bước ra.
Sau khi đi ra, Trần Thanh lại thấy Nam Cung Yến và Hạ Hiểu Vũ vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ rất vui.
Anh cũng không ngờ, Nam Cung Yến bình thường lạnh như băng, nay có thể kết thân với Hạ Hiểu Vũ, đây vẫn là nữ hoàng băng giá nổi tiếng của Nam Hải ư?
“Trần Thanh, anh xem xong rồi hả?”, thấy Trần Thanh đi tới, Nam Cung Yến lập tức dừng cuộc trò chuyện với Hạ Hiểu Vũ và nhanh chóng tiến về phía anh.
“Thế nào? Ghi chép của nhà họ Hạ chúng tôi có giúp ích gì cho anh không?”, Hạ Hiểu Vũ thấy Trần Thanh đi tới, đôi mắt chợt bừng sáng, cũng bước theo về phía trước.
Thấy Hạ Hiểu Vũ đi tới, Nam Cung Yến bất giác chủ động ôm lấy cánh tay của Trần Thanh, dáng vẻ vô cùng thân mật.
“Hai vị, lúc nãy ông tôi có nhắn tin đến, nói tôi mời hai vị đến phòng khách nhà chúng tôi dùng bữa”, thấy Nam Cung Yến khoác lên cánh tay của Trần Thanh, đôi mắt của Hạ Hiểu Vũ đột nhiên trở nên ảm đạm, sau đó tỏ vẻ không có gì mà nhẹ giọng nói.
“Được thôi, vừa rồi xem sách hết nửa tiếng đồng hồ, đúng lúc cũng đói rồi”, Trần Thanh vội nói.
Lúc đến phòng khách, Trần Thanh nhất thời không nói nên lời. Đây làm gì phải phòng khách chứ. Đây rõ ràng là sân bóng rổ, chính giữa phòng khách có đặt một bộ bàn ghế.
“Đúng là đại gia có khác. Nơi lớn thế này mà chỉ để làm phòng khách, nhà ăn thôi à”, nhìn thấy nhà ăn này, Trần Thanh không khỏi cảm thán.
“Thật ra với nguồn tài chính của anh thì muốn như thế này cũng không thành vấn đề gì mà”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến không mấy vui vẻ nói.
“Thôi bỏ đi, anh chịu không nổi một cuộc sống xa hoa như vậy”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh lại sờ mũi và bất lực nói.
“Cậu Trần Thanh, mau ngồi xuống đã”, thấy Trần Thanh đi tới, Hạ Thanh Minh lập tức nhiệt tình chào hỏi và mời anh vào chỗ ngồi.
Vào lúc Trần Thanh chuẩn bị qua đó, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Vừa mở máy lên xem thì đồng tử anh lập tức co rút lại.
Vì trên đó là một chuỗi mã lộn xộn, chứ không phải số điện thoại bình thường.
“Nói cho tôi biết vị trí, được, cố chống đỡ”, nhận điện thoại xong, trong mắt của Trần Thanh chợt dấy lên một tia sát khí rợn người, rồi cất điện thoại đi.
“Tiểu Yến, Tuyên Hoàng, hai người ở đây đi, đừng rời đi, anh đi chút rồi về”, Trần Thanh nói với hai người họ, sau đó nhìn sang Hạ Thanh Minh và nói: “Làm phiền ông chủ Hạ chăm sóc hai người họ giúp tôi, tôi có chút chuyện phải làm”.
“Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ Hạ vẫn còn đây thì hai người họ sẽ không sao đâu”, thấy dáng vẻ của Trần Thanh, Hạ Thanh Minh rất tinh tường liền nhận ra được đã có chuyện xảy ra, ông ta không do dự mà lên tiếng.
“Cảm ơn”, Trần Thanh nói xong, không chờ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng hỏi thêm gì thì trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.
Khi đến bên ngoài trang viên, Trần Thanh trực tiếp khởi động xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất, điên cuồng lái về phía Thành Đông.
Thấy bộ dạng của anh, Nam Cung Yến đột nhiên rất lo lắng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người của anh thì e là chuyện này không đơn giản.
Tuy Hạ Thanh Minh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết đây là cơ hội tuyệt vời để lôi kéo Trần Thanh. Nếu lúc này có thể giúp anh, vậy tuyệt đối sẽ khiến anh ghi sâu trong lòng.
“Mọi người cứ ở đây dùng bữa trước đi. Tôi ra ngoài một chút”, Hạ Thanh Minh nói một câu, sau đó ra ngoài sắp xếp một chút.
“Cô đừng lo. Cô phải tin anh Trần”, Hạ Hiểu Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của Nam Cung Yến thì khẽ an ủi.
Trần gia, không ngờ Trần gia trong truyền thuyết là như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!