Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 442: Đầm rồng hang hổ

Anh không ngờ rằng lần này đôi mắt xuyên thấu của mình lại có thể tiến hóa đến mức hiệu quả thần kỳ thế này. Vốn dĩ quả đào mừng thọ đã được rửa sạch sẽ, thế nhưng bản thân chất ngọc của quả đào mừng thọ này vẫn không đạt được đến mức màu xanh của ngọc lục bảo. Tuy nhiên màu xanh biếc ở phần bên dưới không chỉ đạt đến mức màu xanh của ngọc lục bảo mà trong đó còn có một số hư hỏng nhỏ đã được sửa chữa.

“Được rồi, mọi người có thể lấy ra nhìn”, Trần Thanh dùng đôi mắt xuyên thấu này xem qua quả đào mừng thọ, lúc này anh tránh người ra để cho hai người bọn họ làm việc.

Nghe được lời nói của Trần Thanh, lúc này hai người bọn họ mới cùng nhau vươn tay ra lấy quả đào mừng thọ trong nước kia lên.

“Chuyện này… Đây là sự thật sao?”, sau khi hai người bọn họ vớt quả đào mừng thọ ra ngoài, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy trong tay hai người bọn họ đang nâng quả đào mừng thọ lên, lúc này nó không còn dáng vẻ tối tăm dơ bẩn như trước nữa, trái lại trông nó giống hệt một quả đào thật đang chín, hơn nữa còn là loại mới hái từ trên cây xuống.

Nếu như không phải các cô đã biết trước từ lâu rằng đào mừng thọ là cái này thì chỉ sợ đều cho rằng Trần Thanh treo đầu dê bán thịt chó, lấy một quả đào thật sự tới đây rồi bỏ vào trong nước.

“Quá thần kỳ, đây chính là quà mừng thọ tốt nhất”, lúc này Tuyên Hoàng cực kỳ hưng phấn, cô ta không ngờ rằng Trần Thanh lại có thủ đoạn như vậy, chính là biến thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.

“Trời ạ, nếu như không phải tận mắt em nhìn thấy anh bỏ vào thì em thật sự đã cho rằng anh lén lút thay thế bằng một quả đào thật đấy”, Nam Cung Yến cũng khiếp sợ mà nhìn Trần Thanh. Trong mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào của mình đối với Trần Thanh, anh quả thật chính là một người chồng hoàn mỹ.

Tại sao lúc trước mình lại chán ghét anh như vậy chứ?

“Đây chính là dáng vẻ chân chính của nó, chỉ sợ chủ nhân của quả đào mừng thọ này không muốn nó gây nên sự chú ý của người khác cho nên mới dùng chút thủ đoạn để che dấu đi dáng vẻ chân chính. Nhưng điều này ngược lại mang đến tiện nghi cho chúng ta”, Trần Thanh vẫy vẫy tay, cười nói.

“Nhưng mà anh rể à, em cũng không có tiền để mua lại một quả đào mừng thọ như thế đâu”, Tuyên Hoàng tha thiết nhìn vào quả đào mừng thọ trong tay mình, buồn bực nói.

“Nói những lời ngốc nghếch gì vậy, đây vốn là quà anh mua cho em để làm lễ mừng thọ mà, nếu như em ngại thì phải tu luyện thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì trực tiếp tát một cái để giải quyết”, Trần Thanh trừng mắt liếc cô ta một cái sau đó nói.

“Dạ vâng, anh rể, về sau anh chính là chồng của chị gái em, anh thật tốt mà anh rể”, nghe được lời Trần Thanh nói, Tuyên Hoàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng, cô ta hưng phấn nói.

“Ý của em là trước đây anh là anh rể giả à?”, nhìn thấy dáng vẻ này của Tuyên Hoàng, Trần Thanh không nhịn được nhổ nước bọt, nói.

“Trước đây cũng là anh rể, không phải do em quá phấn khích à”, Tuyên Hoàng bỗng nhiên lè lưỡi rồi xoay người lại ôm Nam Cung Yến, nói với Trần Thanh.

“Đúng rồi, chị, anh rể, chủ nhật tuần này hai người có rảnh không? Có thể theo em đến tham gia tiệc mừng thọ của một trưởng bối được không? Em không dám đi một mình”, vẻ mặt Tuyên Hoàng có chút ảm đạm, sau đó nói với Trần Thanh và Nam Cung Yến bằng thái độ cầu khẩn.

“Tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, làm sao mà cứ như kiểu sắp phải vào đầm rồng hang hổ vậy?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, Trần Thanh không nhịn được hỏi lại.

“Đúng đấy, có phải có điều bí mật gì khó nói không? Em có thể nói với bọn chị”, Nam Cung Yến cũng nhìn ra tâm trạng của Tuyên Hoàng không quá tốt, điều này có vẻ không đúng cho lắm.

“Không có chuyện gì, thật ra em có thể tự đi một mình”, Tuyên Hoàng nghe thấy bọn họ hỏi dò thì hấp tấp xua tay.

“Tuyên Hoàng, có phải em không còn coi chị là chị gái của em đúng không? Nếu như em thật sự coi chị là chị gái của em thì khi có chuyện phải nói cho chị biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết”, nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Hoàng lúc này, Nam Cung Yến kéo lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói.

“Em…”, nhìn thấy ánh mắt ân cần của Nam Cung Yến và Trần Thanh, lúc này Tuyên Hoàng mới cảm thấy hơi ấm áp trong lòng, cô ta chậm rãi nói ra chuyện đã xảy ra.

Hóa ra, lần này người mà Tuyên Hoàng cần gặp mặt chính là ông nội thứ hai của cô ta. Ông nội thứ hai của cô ta tên là Quý Vân Hải, có vị trí vô cùng to lớn ở thành phố Long Hải.

Lúc trước Qúy Vân Hải đối xử với Tuyên Hoàng vô cùng tốt, ông ta là trưởng bối mà cô ta tôn kính nhất, chỉ là sau đó cháu trai của Quý Vân Hải làm ra vài việc ảnh hưởng xấu đến gia tộc nên hai người làm loạn lên, vô cùng không vui.

Cuối cùng, Quý Vân Hải cảm thấy xấu hổ với gia tộc nên dẫn theo đám người dòng dõi kia di chuyển đến thành phố Long Hải.

Lần này sở dĩ Tuyên Hoàng đến thành phố Long Hải cũng là bởi vì ngày mừng thọ của Quý Vân Hải, tuy rằng Quý Vân Hải đã tách rời gia tộc nhưng ông ta vẫn đối xử với Tuyên Hoàng không tồi.

Tiệc mừng thọ của Quý Vân Hải, Tuyên Hoàng nhất định phải đến chúc thọ.

Chỉ là Tuyên Hoàng lo rằng trước khi cô ta gặp được ông nội thứ hai Quý Vân Hải thì cô ta sẽ bị những người họ Quý khác gây khó dễ.

“Tuyên Hoàng, tại sao ông nội thứ hai của em lại không cùng họ với em vậy?”, Nam Cung Yến không nhịn được tò mò, bèn hỏi.

“Để anh trả lời câu hỏi này của em, thật ra cái họ Tuyên này bắt nguồn từ họ Cơ, chỉ là sau mấy lần thay đổi vương triều, dòng họ cũng bị biến hóa đi rất nhiều lần, chắc là hiện tại vẫn có họ Cơ, họ Tuyên, họ Quý, mấy họ lớn”, Trần Thanh nói.

“Tại sao anh lại biết rõ về nhà em như vậy?”, Tuyên Hoàng không nhịn được kinh ngạc, hỏi.

“Không phải em nói em không có nhà à, em ở cô nhi viện cơ mà”, Trần Thanh đưa tay ra gõ một cái trên cái trán trơn bóng của cô ta, không vui nói.

“Ai nha, đau”, Tuyên Hoàng gào lên một tiếng đau đớn, vội vàng tránh khỏi cú đánh của Trần Thanh, cô ta nói tiếp: “Còn không phải vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau à, làm gì có khả năng chuyện gì em cũng đều nói cho anh chứ”.

“Lần đầu tiên gặp mặt mà em đã dám chạy về phía nhà chúng ta, cũng không sợ chúng ta là người xấu à”, Trần Thanh có chút không biết phải làm thế nào với Tuyên Hoàng, cô nhóc này thật sự là một đứa nhỏ to gan.

“Anh thì em không biết, nhưng em có thể chắc chắn chị Yến là người tốt”, Tuyên Hoàng cười hì một tiếng, ôm lấy Nam Cung Yến mà nói.

Có tin tức về lễ mừng thọ nên tâm trạng của Tuyên Hoàng tự nhiên cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa vì có Trần Thanh và Nam Cung Yến chọc cười nên cô ta không phải suy nghĩ thêm về những chuyện này nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!