Chương 439: Đồ thủ công
“Ông lão, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy nha, hổ trấn nhà giữ cửa này của tôi không bán cho các người nữa, mau đi đi!”, người bán hàng xanh mặt đuổi khách.
“Anh bạn này, nếu anh sợ chúng tôi quấy rối việc kinh doanh của tôi thì anh sai rồi. Lẽ nào anh không thấy từ sáng đến giờ anh không bán được một món nào sao? Không phải chúng tôi phá anh làm ăn”, Trần Thanh nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt người bán hàng bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Vì Trần Thanh nói đúng, từ sáng đến giờ quầy hàng của anh ta chẳng những không bán được món nào mà không có ai đến hỏi thăm như thể quầy hàng của anh ta không hề tồn tại vậy, cho đến khi ông lão này xuất hiện cầm hổ trấn giữ nhà cửa này.
“Chắc hẳn anh đã nghĩ đến nguyên nhân rồi, thế nên nếu anh vẫn giữ món đồ này lại, số mệnh cả đời này của anh sẽ thay đổi, lâm vào cảnh nghèo khó là nhẹ đấy; tan nhà nát cửa, người nhà ra đi đều là chuyện bình thường”, thấy sắc mặt người bán hàng này thay đổi, Trần Thanh biết mình đoán không sai nên lên tiếng cảnh báo.
“Vậy… vậy tôi sẽ vứt nó đi!”, nghe vậy, người bán hàng đã tin anh rồi. Những người làm trong giới này đều chọn cách thà tin có còn hơn là không tin.
Dù sao anh ta cũng mua thứ này từ dưới quê cũng chỉ với năm tệ, dù có vứt đi, anh ta cũng không tiếc.
“Vứt? Anh ngây thơ thật, dù có vứt đi, xui xẻo vẫn còn, vẫn bám theo anh, trừ khi anh bán đi thôi, vì thứ này là do anh mua mà!”, Trần Thanh lại nói, đánh tan ảo tưởng của anh ta.
“Anh, à không, đại sư, nếu anh đã biết nguồn gốc và tác dụng của thứ này thì chắc chắn cũng biết làm thế nào mới phá giải được nhỉ. Tôi xin anh hãy cứu tôi!”, người bán hàng đó biến sắc, quỳ xuống cầu xin Trần Thanh.
“Đây là mười tệ, xem như tôi mua lại thứ này, tôi sẽ xử lý nó”, Trần Thanh gật đầu, sau đó móc ra mười tệ đưa cho người bán hàng.
“Cảm ơn đại sự, cảm ơn anh!”, thấy Trần Thanh đưa mười tệ cho mình, người bán hàng cảm ơn ríu rít nhận lấy.
“Đừng khách sáo, chúng ta có thể gặp nhau cũng là duyên phận, cứu anh chẳng qua chỉ là tiện tay thôi!”, Trần Thanh lại xua tay, sau đó cầm lấy con hổ trấn trạch này.
Đồng thời, Trần Thanh dùng chân khí trong người bao vây lấy con hổ, phong ấn sát khí bên trong đó, nếu nó không nghe lời thì sẽ rất dễ gây ra tình trạng hỗn loạn
Sau đó Trần Thanh mang hổ trấn nhà giữ cửa này đi, độ ấm quanh quầy hàng bỗng tăng lên dường như không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Người bán hàng và ông lão đó là người cảm giác được rõ nhất, hai người đều cảm thấy cả người mình đều khoan khoái hơn rất nhiều, như có thứ gì đó vừa được lấy xuống khỏi người.
Cảm giác này khiến họ nhìn Trần Thanh với ánh mắt kính cẩn và cũng đầy kiêng kỵ khi nhìn con hổ trấn đó.
Sau đó Trần Thanh cầm con hổ trấn nhà giữ cửa tiếp tục đi về phía trước, trong lòng anh rất vui mừng.
Vì sát khí trong con hổ trấn này quá nhiều, Thuần Dương Vô Cực Công của anh không hề sợ sát khí này. Nếu hấp thụ được nó chắc chắn sẽ giúp thực lực của anh tăng thêm một tầng.
Không ngờ lần này đến chợ đồ cổ với Tuyên Hoàng lại còn có thu hoạch như vậy.
Sát khí này là thứ có hại với người bình thường nhưng lại là thứ tốt nhất với anh.
Nếu con hổ trấn nhà giữ cửa này có một mắt bất thường, tức là mở một mắt nhắm một mắt thì không chỉ không hề có tác dụng trấn trạch mà ngược lại còn khiến nhà đó trở thành nơi yêu thích của các quỷ hồn.
Đây cũng là nguyên nhân mà hễ người này có hổ trấn nhà nhà giữ cửa trong tay đều sẽ bị đủ thứ xui xẻo. Mà hổ trấn nhà giữ cửa này hấp thụ nhiều sát khí như vậy dĩ nhiên sẽ trở thành hung vật.
Suốt cả chặng đường đi, anh nhận ra nơi này có quá ít thứ tốt, anh nghĩ có khi nào sau này chợ đồ cổ sẽ cứ thế biến mất luôn không.
Dù sao thì nếu đều là đồ giả, thời gian dài thì e là sẽ chẳng có ai dám đến đây mua nữa.
Mặc dù hơi cảm khái nhưng Trần Thanh cũng không xen vào loại chuyện này. Suy cho cùng con người đều đặt cái lợi lên hàng đầu, ai mà ghét tiền đâu chứ?
Đồ thật chỉ có mấy thứ này, không tìm được hàng thật chỉ đành nghĩ cách làm ra hàng giả để gạt người.
“Haizz, hai người này cũng may mắn thật!”, ngay khi Trần Thanh tưởng hôm nay ngoài hổ trấn nhà giữ cửa này ra sẽ không còn mua được món nào khác thì anh bỗng thấy quầy hàng Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đang đứng có một món khá thú vị.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”, Trần Thanh đi đến quầy hàng chỗ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chỉ vào một món trong đó hỏi.
“Ôi, anh chàng này tinh mắt đấy, đây là đồ rửa bút mà Đường Minh Tông đã dùng, là đồ cổ thật đấy. Phải biết là Sấu Kim Thể là do Đường Minh Tông dùng thứ này sáng tác ra đấy”, vừa nghe vậy, người bán hàng lập tức nói.
“Ông chủ, anh không có kiến thức rồi, Sấu Kim Thể là do Tống Huy Tông sáng tác thì liên quan gì đến Đường Minh Tông? Được rồi, ông chủ, bên dưới cái này đều viết bằng chữ giản thể, sao có thể là đồ cổ được? Chỉ là một món đồ thủ công thôi”.
Trần Thanh buồn bực, ông chủ này thật là, ăn nói bừa bãi chính là để nói về loại người này.
“Hóa ra là chuyên gia, được rồi, anh cứ xem tiếp đi, thích cái gì tôi tính tiền cho anh”, nghe Trần Thanh nói thế, ông chủ đó cười trừ sau đó để Trần Thanh tự chọn, nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bên cạnh.
Nếu không thể gạt được thì không gạt nữa.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thấy Trần Thanh không định tiết lộ quen biết mình nên hai người bèn không nói gì mà tiếp tục nói chuyện với ông chủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!