Chương 438: Hổ trấn nhà
“Chắc anh không định mua quà cho em ở đây chứ?”, thấy Trần Thanh dẫn mấy cô đến đây, Tuyên Hoàng trợn mắt không dám tin nhìn Trần Thanh hỏi.
“Sao nào? Em nghĩ ở đây không mua được đồ tốt à?”, Trần Thanh quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng: “Em cũng không nhìn thử xem tiền của mình đủ để mua được thứ gì? Dạo ở đây có thể nhặt mót được thứ gì đó”.
“Hừ, chỉ biết cà khịa em thôi, vậy anh phải đảm bảo “mót” được một món quàra dáng cho em mới được”, Tuyên Hoàng liếc Trần Thanh một cái, sau đó mỉm cười nói.
“Được, không thành vấn đề!”, Trần Thanh không nói nhiều với cô ấy mà bắt đầu mở đôi mắt xuyên thấu quan sát quầy hàng hai bên.
Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến lại không quan tâm đến mấy thứ này mà đi dạo xung quanh. Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, đi cùng nhau tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người đi đường và chủ quầy hàng xung quanh.
Hai người đã quen với những ánh mắt như vậy nên không hề để tâm.
Mà vài kẻ có ý đồ xấu vốn muốn nhân lúc đông người giả vờ đứng không vững muốn đụng vào người bọn họ. Nhưng có Nam Cung Yến ở đó, những người này không thể đạt được mục đích.
Hơn nữa, Nam Cung Yến không phải là người dễ chọc, hễ ai có ý đồ xấu, tất cả đều bị đủ thứ sự cố ngoài ý muốn làm cho thê thảm.
Chẳng hạn như lúc một tên nhuộm tóc vàng muốn nhào vào người Nam Cung Yến, cô giả vờ không biết, xoay người sang chỗ khác khiến hắn vồ hụt. Tên đó ngã lên quầy hàng đồ sứ, hậu quả dĩ nhiên là không cần phải nói.
Còn một số kẻ cũng bị Nam Cung Yến dùng cách tương tự làm cho thê thảm. Cuối cùng không còn ai dám đến gần hai người nữa, họ cảm thấy hai người phụ nữ này thật kỳ quái.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi đến đâu, không còn ai đến gần, đây là ví dụ điển hình nhất của cụm “nhượng bộ lui binh”.
Còn Trần Thanh lại hoàn toàn tập trung quan sát mấy món đồ cổ hai bên nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.
Bởi vì nơi này hầu như đều là đồ mới, có vài thứ được làm cũ chẳng bằng mấy món thủ công mỹ thủ, ít nhất thì thủ công mỹ nghệ còn có ưu điểm là cứng rắn
Mấy thứ được làm cũ không chỉ có giá đắt mà tuổi thọ không cao. Suy cho cùng, đa phần đều được làm bằng chất hóa học, cho nên mấy đồ cổ này đều bị ăn mòn.
Trong lúc đó, anh thấy được một vài món đồ là thật nhưng không có giá trị gì, mặc dù niên đại khá lâu nhưng lại không phải là đồ cổ có giá trị.
Nghĩ đến lời hứa lúc nãy với Tuyên Hoàng, Trần Thanh hơi đau đầu. Nếu không tìm được món quà nào để tặng được, chẳng phải mình sẽ mất mặt lắm sao.
“Haizz…”
Ngay lúc Trần Thanh đau đầu vì chuyện này, một ông lão tóc bạc trắng cầm một món đồ ở trước mặt đột nhiên khiến Trần Thanh chú ý.
Đó là một món đồ gốm rất kỳ lạ, không phải là chai hay lọ bình thường mà là một con hổ được làm bằng gốm, kỳ lạ là đôi mắt của con hổ bằng gốm này tạo cho Trần Thanh cảm giác không thoải mái.
Một mắt rất sáng, mắt còn lại thì u ám, không có hồn.
Trần Thanh vốn tưởng do quá lâu rồi nên mới bị mài mòn nhưng dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua thì anh mới phát hiện là không phải, đó là do người nung.
Nếu thợ nung cố tình nung thành vậy thì mọi chuyện khá thú vị.
Tất nhiên đây chẳng phải là nguyên nhân khiến Trần Thanh chú ý đến con hổ bằng gốm này. Nguyên nhân chính là có sát khí tản ra từ con hổ bằng gốm này
Ông lão trông có vẻ rất có hứng thú với con hổ bằng gốm này. Thể chất của người già vốn đã yếu, nhiều bệnh, nếu bị sát khí này thấm vào cơ thể, e là không quá bao lâu nữa ông lão này sẽ xảy ra chuyện.
Tấm lòng “thầy thuốc như mẹ hiền” trỗi dậy, Trần Thanh lập tức bước đến.
“Thứ này có hơi quỷ dị đấy, sao vậy? Ông thích nó à?”, Trần Thanh lên tiếng hỏi.
“Hả? Cậu nói thử xem, quỷ dị chỗ nào?”, ông lão tóc bạc đang quan sát con hổ bằng gốm trong tay, nghe Trần Thanh nói vậy, ông lập tức quay đầu lại nhìn, khó hiểu hỏi.
“Nếu ông đã nhìn con hổ này nãy giờ chắc ông cũng biết bình thường hổ bằng gốm đều được dùng để trấn gia trạch. Người xưa nói có hổ trấn nhà, quỷ sẽ không đến”, Trần Thanh nói tác dụng trấn nhà giữ cửa.
“Chàng trai có mắt nhìn đấy. Đúng vậy, hổ trấn nhà giữ cửa của tôi tuyệt đối là đồ cổ, nếu không phải trong nhà đã tới mức đói không có gì ăn thì tôi cũng không nỡ lấy ra”, người bán hàng trợn mắt, sau đó tỏ vẻ đau khổ nói.
“Ồ? Ý của anh là con hổ bằng gốm này là do tổ tiên của anh truyền lại à?”, Trần Thanh đang muốn nói tiếp nhưng không ngờ người bán hàng này lại nói như vậy khiến Trần Thanh có cảm giác dở khóc dở cười.
“Phải, đây thật sự là của tổ tiên nhà tôi truyền lại”, người bán hàng đó chắc chắn nói.
“Vậy mạng của người nhà anh cũng lớn lắm”, Trần Thanh trêu người bán hàng một câu, sau đó không thèm để ý đến ông ta.
“Đúng vậy, đây quả thật là hổ trấn nhà giữ cửa, có gì không đúng sao?”, ông lão đó không chen vào cuộc đối thoại giữa người bán hàng và Trần Thanh. Đợi khi hai người nói xong, ông mới lên tiếng.
“Nếu ông lão đã biết đây là hổ trấn nhà giữ cửa thì nên biết nếu mắt nhìn của ông lão không chính xác thì không thể trấn được nhà cửa đâu. Ông nhìn thẳng vào hai mắt con hổ bằng gốm này xem có gì không đúng không”, Trần Thanh đã nói đến vậy, nếu đối phương không hiểu thì anh cũng hết cách.
Nghe Trần Thanh nói vậy, ông lão biến sắc, sau đó cầm kính lúp lên cẩn thận quan sát mắt con hổ này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!