Chương 416: Kinh doanh trang sức
“Đừng từ chối, đây là nhẫn cưới của vợ chồng tôi, chắc chắn phải trả tiền”, Trần Thanh nhìn thấy Tăng Kim Lai muốn từ chối liền nói thẳng.
“Vậy thì... 300 triệu, cái to thì 250 triệu, cái nhỏ thì 50 triệu, bởi vì kim cương tím rất hiếm, kim cương tím mà có thể tính bằng carat lại càng hiếm hơn. Hơn nữa hai viên này còn được đào từ cùng một mỏ kim cương, dù là độ tinh khiết, màu sắc hoặc thở thủ công, mọi yếu đều là tốt nhất, cho nên mới đắt như vậy”.
Tăng Kim Lai do dự một hồi, sau đó mới báo giá, có thể là vì anh ta sợ Trần Thanh thấy đắt nên mới vội giải thích.
“Không sao, anh đưa tài khoản ngân hàng cho tôi đi!”, Trần Thanh gật đầu, mặc dù anh không có khái niệm gì về tiền bạc, nhưng anh cũng biết, dùng ba trăm triệu để mua hai cái nhẫn đã là cái giá rất chát rồi.
“Cậu Trần, anh có muốn tôi tìm người thiết kế cho anh một cái nhẫn, rồi khảm hai viên này vào luôn không”, Tăng Kim Lai cẩn thận hỏi.
“Không cần, tôi đã chọn mẫu thiết kế của hai chiếc nhẫn này rồi.” Nhưng Trần Thanh lắc đầu, anh nghĩ đến người kia, mặc dù anh không muốn liên lạc với đối phương, thế nhưng, chuyện này, giao cho cô ta chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
“Vâng, thưa cậu Trần!”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai gật đầu, mặc dù anh ta cũng có thể tìm những nhà thiết kế khác, nhưng về chuyện này, anh ta sợ mẫu thiết kế của mình sẽ không phù hợp, đến lúc đó cậu Trần không hài lòng thì hậu quả sẽ càng tệ hơn.
Sau đó, Trần Thanh chuyển tiền cho Tăng Kim Lai, hiện giờ có chiếc thẻ này của anh, may là định mức chuyển khoản không hạn chế, nếu không thì việc chuyển số tiền 300 triệu hoàn toàn là chuyện không thể.
Trần Thanh đi ra khỏi văn phòng làm việc của Tăng Kim Lai, lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc, anh do dự một chút, sau đó mới gọi.
“Tút tút...”
Điện thoại vang lên hai tiếng, rồi kết nối.
“Hello, who are you? (Xin chào, ai thế?)”, trong điện thoại vang lên một giọng nói trong veo dễ nghe, tạo cho người khác thoải mái khi nghe, nhưng giọng nói này lại là người nước ngoài.
“Là tôi!”, Trần Thanh im lặng một hồi rồi mới nói chuyện.
“A...”, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên tiếng hét chói tai.
Trần Thanh vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút, sức xuyên thấu của âm thanh này vẫn đáng sợ như vậy.
“Là... là anh sao? Thật sự là anh sao?”, giọng nói của đầu dây bên kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn có chút kích động.
Hơn nữa, cô ấy cũng đổi ngữ khí thành giọng tiếng Hoa Hạ, nói rất lưu loát.
“Là tôi, giọng của cô có thể to hơn không? Lâu không gặp như vậy, cô vẫn không thay đổi. Nhưng mà, tiếng Hoa Hạ của cô đã tiến bộ lên rất nhiều đó”, Trần Thanh cười nói.
“Thanh, cái đồ không có lương tâm này, anh biến mất lâu như vậy mà cũng không thèm liên lạc với tôi! Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi, nếu như không liên lạc với bọn Tật Phong, tôi đã định khắc bia mộ cho anh đó”, trong giọng nói của người bên kia có chút oán giận, nặng nề nói.
“Tôi có nhiệm vụ đặc biệt, không còn cách nào khác, bây giờ tôi mới trở về, không thể liên lạc với mọi người được”, Trần Thanh chỉ có thể nói dối.
“Tôi còn chưa chúc mừng anh đó, nghe nói anh kết hôn rồi, đúng là đáng ăn mừng”, trong giọng nói của người kia có chút chua xót, nói là chúc mừng nhưng Trần Thanh lại nghe được tiếng hàm răng nghiến răng.
“Xem ra không thể giấu được cô rồi, nếu cô đã biết tôi kết hôn rồi, chắc chắn sẽ biết cách liên lạc với tôi, vậy tại sao...”, Trần Thanh bất đắc dĩ cười khổ.
“Hừ, tôi không thèm liên lạc với anh, cái đồ vô lương tâm nhà anh! Được rồi, anh gọi điện đến chắc chắn không phải muốn ôn chuyện với tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, giọng nói ở đầu dây bên kia đã bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn có thể nghe ra trong giọng nói có chút gì đó cô đơn và thất vọng.
“Tôi muốn cô giúp tôi thiết kế hai chiếc nhẫn...”, Trần Thanh không muốn giấu, anh nói thẳng.
“Ha ha, anh đúng là dũng cảm thật đó, anh muốn tôi giúp anh thiết kế hai chiếc nhẫn, vậy anh không sợ tôi thiết kế lung tung à? Để chơi anh một vố?”, người đầu dây bên kia thản nhiên nói.
“Cô sẽ không làm vậy đâu, những chuyện khác cô có thể giở trò nhưng việc thiết kế trang sức, chính là tính mạng của cô, cô sẽ không làm những việc như vậy trong khi thực hiện nó đâu”, Trần Thanh lại bật cười.
“Được rồi, coi như anh bắt được mạch sống của tôi, nhưng mà, bây giờ tôi không ở châu Âu, hiện giờ tôi đang ở Hoa Hạ. Anh có thể gửi bức ảnh của bản thiết kế anh chọn cho tôi”, đầu dây bên kia nói với tia tiếc nuối.
“Cô đang ở Hoa Hạ? Bây giờ tôi cũng đang ở Hoa Hạ, có phải cô điều tra tôi không hả? Chẳng lẽ cô không biết hiện giờ tôi đã trở lại Hoa Hạ sao?”, sau khi nghe thấy người đối diện nói, Trần Thanh liền bật cười.
“Đúng thế, anh trở lại Hoa Hạ rồi. Ha ha, anh cứ đợi đó, tôi đến tìm anh!”, người đối diện cười lớn, dường như đang tự cười nhạo sự ngu ngốc của mình, sau đó, không đợi Trần Thanh nói gì, bên kia đã cúp điện thoại.
“Vẫn nóng nảy như vậy!”, Trần Thanh cất điện thoại, bất lực lắc đầu.
“Nhưng mà, chính nhờ tính cách này mà cô ấy mới đạt đến đỉnh cao trong ngành thiết kế mà”, Trần Thanh thở dài một tiếng, sau đó lái xe về nhà.
Trần Thanh vừa về đến biệt thự, nhìn thấy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vội vàng lái xe ra ngoài.
“Hai người định đi đâu thế?”, Trần Thanh hơi tò mò nhìn hai người họ, anh không nghe nói hôm nay hai người có công việc mà.
“Em phải đến công ty, có một cuộc họp rất quan trọng, cực kỳ cực kỳ quan trọng!”, Nam Cung Yến cố đè nén sự phấn khích và vui vẻ trong lòng để nói với chồng.
“Xem ra là chuyện tốt rồi, đi nào, anh lái xe đưa hai người đi nhé!”, Trần Thanh nhìn thấy niềm vui giữa trán Nam Cung Yến, anh biết chắc chắn xảy ra chuyện tốt rồi.
“Vâng!”, hai người Nam Cung Yến Tuyên Hoàng lập tức lên xe, dừng xe ngay trong sân biệt thự rồi đi lên xe của Trần Thanh.
“Chuyện gì thế? Đáng mừng đến vậy sao?”, Trần Thanh không nhịn được hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!