Chương 405: Hàng trăm trạng thái cuộc sống
Tất cả mọi người vốn dĩ vẫn rất bất mãn với hành động của Trần Thanh, tim họ nhảy loạn xạ khi nghe những lời nói của anh, họ không ngờ bọn côn đồ này lại điên cuồng như vậy.
Phải biết là toàn bộ khách sạn này không chỉ có vài người bọn họ, mà còn có rất nhiều người sống trong khách sạn.
Nếu thật sự để những tên này thực hiện được, vậy chắc chắn sẽ lên trên bản tin quốc tế.
“Haha... Đúng vậy, những gì bọn mày nói chính xác. Bọn tao đích thực có ý định đó, nhưng mày thì có thể làm gì được chứ? Mày nghĩ chỉ dựa vào mình mày mà có thể tìm thấy tất cả những quả bom này trong năm phút sao?”
“Cho là tao không bấm điều khiển từ xa trong tay đi nữa thì năm phút nữa mày cũng tiêu đời rồi”.
“Đương nhiên, nếu có ai trong bọn mày dám manh động, thì đừng trách tao không khách khí, e là đến năm phút thôi cũng không có đấy”.
“Tao vốn dĩ không có ý định dâng mình cho Thần vĩ đại của mình, nhưng mọi thứ đã đi tới bước này, đến lúc tao phải dâng hiến bản thân mình rồi”.
Khi tên cầm đầu băng cướp đối mặt với Trần Thanh, hắn ta đột nhiên lại không còn hoảng sợ nữa, dáng vẻ như không màng đến điều gì khác, hơn nữa trong mắt còn hiện lên vẻ điên cuồng.
“Đồ điên, đây quả là một tên điên rồ”.
“Thôi xong rồi, hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này, tôi không muốn chết”.
“Chết thì chết, tất cả đều chết vậy, cái thế giới chết tiệt này lẽ ra nên bị hủy diệt từ lâu rồi”.
“Tôi tin rằng sẽ có kỳ tích xảy ra”.
Người trong hội trường đã suy diễn ra hàng trăm trạng thái khác nhau của cái gọi là cuộc sống một cách rất sinh động, một số thì điên cuồng, một số thì bình tĩnh đến lạ thường...
“Vậy thì mày đi mà ôm lấy vị thần đó của bọn mày đi”, Trần Thanh không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, cây tăm trong tay phóng ra nhanh như chớp, trực tiếp đâm trúng vào huyệt vị trên cánh tay của tên cầm đầu.
Hắn ta không cách nào dùng lực được nữa, chiếc điều khiển từ xa trên tay lập tức rơi xuống đất.
Trần Thanh duỗi tay ra, bắt lấy chiếc điều khiển, đồng thời tung một cước đá tên cầm đầu đã lên cơn điên loạn đó ngất xỉu.
Với lực đá của anh vừa rồi, e rằng một hai tiếng nữa hắn ta cũng chưa thể tỉnh lại được.
“Hiện trường đã được kiểm soát, Lão Tăng, nhanh chóng cho người mở cửa, sơ tán đám đông, đồng thời, khống chế mấy người đó lại cho tôi”, Trần Thanh trực tiếp đến chỗ Tăng Kim Lai, hơn nữa lúc này Tăng Kim Lai cũng đã bắt đầu liên hệ được với bảo vệ qua đây thông qua các phương tiện khác.
“Vâng, anh Trần”, khi Tăng Kim Lại trả lời lại, Trần Thanh đã đến nơi của quả bom hẹn giờ đầu tiên.
Trần Thanh đã tìm thấy tất cả các quả bom bằng mắt xuyên thấu của mình.
Bọn cướp này rất chuyên nghiệp, cài đặt bom đều được đặt trên ngòi nổ, mà những ngòi nổ này được bố trí xung quanh hội trường tầng 1. Có thể nói, chỉ cần những ngòi nổ này phát nổ thì toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Có tổng cộng mười lăm quả bom, và vẫn còn hơn bốn phút.
“Thời gian như vậy cũng đủ rồi”, Trần Thanh cười nhạt một cái, ngòi nổ tìm rất chuyên nghiệp, nhưng quả bom hẹn giờ này lại được làm không mấy chuyên nghiệp.
Ngay lập tức, Trần Thanh trực tiếp dùng chân khí, vốn dĩ chỉ cần tháo bom và cắt sợi dây đi mới có thể khiến đồng hồ đếm ngược dừng lại.
Nhưng Trần Thanh trực tiếp dùng chân khí cắt đứt sợi dây và đồng hồ đếm ngược liền dừng lại ngay lập tức.
“Xong một cái”, khi Trần Thanh thấy đồng hồ đếm ngược đã dừng lại, lập tức yên tâm.
Phá những quả bom này thật sự quá đơn giản đối với Trần Thanh, cho nên anh không hề lo lắng chút nào.
Lúc đầu, mọi người nhìn thấy Trần Thanh chỉ đứng trước quả bom hẹn giờ mà không hề nhúc nhích gì thì có chút thất vọng, nhưng khi thấy thời gian trên quả bom dừng lại, bọn họ liền hò hét lên.
“Tuyệt quá rồi”.
“Tôi biết Trần gia là người giỏi nhất mà”.
“Hừm, không biết vừa rồi là ai nói, Trần gia lo chuyện bao đồng, làm liên lụy đến mọi người”.
“Đó chẳng phải là vì không biết được chân tướng của sự việc thôi mà”.
Những người trong đại sảnh vốn dĩ vẫn còn không ngừng run rẩy khi nhìn thấy Trần Thanh chỉ đứng yên ở nơi đó, nay đồng hồ đếm ngược trên quả bom dừng lại, trong lòng chợt vui mừng khôn xiết.
Trần Thanh nhanh chóng tăng tốc độ, chỉ trong vòng chưa đầy một phút mà anh đã tháo gỡ được bảy quả bom.
Nhìn thấy rất nhiều bom hẹn giờ như vậy, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, nếu những quả bom này cùng nhau phát nổ, e rằng hôm nay tất cả đều sẽ được chôn sống ở đây.
Lúc này, có vài người trong đám đông hành động rất mập mờ, tranh thủ đám đông vẫn còn đang hỗn loạn, bọn chúng nhìn nhau và đi về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
Trần Thanh mặc dù đang tháo bom nhưng cũng rất chú ý tới vài người đang ẩn trong đám đông, vốn dĩ anh muốn đợi đến khi nhân viên bảo vệ của Tăng Kim Lai tới rồi mới khống chế những người này, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn chúng rõ ràng là muốn nhắm vào Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
“Lũ đần độn”, Trần Thanh không vội vàng ra tay mà tiếp tục theo dõi.
Với thực lực của Nam Cung Yến lúc này, những kẻ thoạt nhìn chỉ là những người bình thường này hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Tận dụng khoảng thời gian này, có lẽ chính là lúc để rèn luyện khả năng ứng biến và sức chiến đấu của Nam Cung Yến.
Quả nhiên có tổng cộng năm người đàn ông với tạng người khác nhau và ngoại hình rất bình thường đang lặng lẽ tiếp cận đến bên cạnh Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
Nam Cung Yến vốn đang quan sát Trần Thanh, chợt trong lòng khẽ run lên và nhìn vài người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Mặc dù không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng với tư cách là một võ giả, cô vẫn có nhận thức cơ bản nhất về nguy hiểm.
Mặc dù Nam Cung Yến chưa bao giờ thực sự chiến đấu với bất kỳ ai nhưng cô cũng đã nhìn thấy Trần Thanh ra tay, cô đang chờ những kẻ này ra tay trước.
“Mau ra tay”, một người đàn ông khá béo đột nhiên hét lên, sau đó bốn người còn lại cùng nhau tấn công về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!