Chương 403: Làm chuyện thừa thãi!
Đấu giá viên vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ tên đầu sỏ này lại có ánh mắt tinh tường như vậy, thế mà lại biết ông ta cất những món đấu giá có giá trị vào trong két sắt.
Mà chìa khóa két sắt thì ở chỗ ông chủ bọn họ, vốn dĩ cũng không nằm trong tay ông ta.
Nghĩ đến đây, đấu giá viên nhất thời khóc không ra nước mắt.
Tại sao mình lại làm chuyện thừa thãi như vậy chứ? Giờ thì hay rồi, e rằng hôm nay mình phải để lại lời trăn trối rồi.
"Nói xem, còn nguyện vọng gì không. Yên tâm đi, tôi nhân từ lắm, nhất định tôi sẽ để cho ông nói rõ nguyện vọng cuối cùng của ông", tên đầu sỏ bật cười rồi thở hổn hển.
"Có...có thể tha cho tôi một mạng không?", vẻ mặt đấu giá viên như đưa đám, ông ta còn định kéo dài một chút thời gian với tên đầu sỏ, sau cùng lại nhìn thấy hắn ta giơ cây súng trong tay lên thì lập tức ngậm miệng lại.
"Mong ước cuối cùng của tôi là sau khi tôi chết thì sẽ có người chăm sóc cho con gái của tôi. Đây là nguyện vọng đầu tiên của tôi", đấu giá viên nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi nói.
"Là sao hả? Ông lại còn có mấy cái nguyện vọng cơ à?", nghe đấu giá viên nói thế, nhất thời trong mắt tên đầu sỏ bừng bừng lửa giận, hùng hổ nói.
"Đại ca à, tôi chỉ có 3 cái, 3 cái thôi mà, anh để tôi nói hết được không?", đấu giá viên bị tên đầu sỏ hăm dọa đến mức giọng nói cũng nức nở.
"Tiếp đi!", lúc này tên đầu sỏ đã thấy hối hận vừa nãy huênh hoang làm gì, sớm biết thế đã không để cho cho ông già đấu giá viên này nói lời trăn trối, lôi thôi chết đi được.
Quả nhiên, đấu giá viên này lại bày tỏ từng cái nguyện vọng sau khi ông ta chết với tốc độ vô cùng chậm chạp, còn bổ sung thêm danh hiệu đấu giá viên hạng sao của ông ta.
Nhìn thấy đấu giá viên đang cố gắng hết sức để có được một con đường sống, Trần Thanh liền híp mắt lại.
Mấy tên này ban đầu cũng chỉ đánh vài người bị thương, chưa thật sự ra tay giết người, nhưng nếu mấy tên này có ý định sát hại người vô tội, Trần Thanh ắt hẳn sẽ không ngồi yên, dù cho không nắm chắc phần thắng thì cùng sẽ ra tay.
Cuối cùng thì đấu giá viên cũng nói xong 3 cái nguyện vọng của mình rồi nhìn về phía tên đầu sỏ.
Lúc này, tên đầu sỏ cũng hoàn toàn chịu thua rồi, ông già này chắc chắn bị mắc bệnh nói nhiều, chỉ có 3 cái nguyện vọng mà có thể nói như phát biểu diễn thuyết vậy, làm cho người nghe muốn ngủ gục luôn.
"Được rồi, nếu ông đã nói hết 3 cái nguyện vọng của mình vậy tôi tiễn ông lên đường đây", tên đầu sỏ đang cố kiềm chế ý định muốn bóp chết đấu giá viên, lạnh lùng nói.
"Đợi...đợi đã", đấu giá viên nhất thời hoảng sợ la lớn.
"Còn đợi gì nữa?", nghe đấu giá viên nói thế, gân xanh trên trán tên đầu sỏ không ngừng nổi lên, hiển nhiên sự nhẫn nại đã đến giới hạn.
"Cho...cho tôi uống một hớp nước được không?", đấu giá viên nói với giọng sợ sệt.
"Ông đúng là ghê gớm lắm cơ, suýt nữa thì tôi bị ông chọc tức điên rồi, nhưng mà ông cũng là một nhân tài đấy", ngay thời điểm mọi người đều nghĩ tên đầu sỏ sẽ bắn cho đấu giá viên một phát súng chết tươi, thì giọng điệu hắn ta đột nhiên trở nên dễ nói chuyện hơn, hắn ta nhẹ giọng nói.
"Là nhân tài sao", Trần Thanh liếc nhìn đấu giá viên rồi quay sang tên đầu sỏ, anh lắc đầu.
"Ông nói cho tôi biết, ai là người mở được két sắt thì tôi sẽ tha cho ông một mạng", tên đầu sỏ cười híp mắt nhìn đấu giá viên kia, nói ra điều kiện của hắn ta một cách thẳng thừng.
Nghe thấy tên đầu sỏ nói thế, ánh mắt đấu giá viên tức thì sáng lên, ông ta lập tức chỉ tay về phía Tăng Kim Lai đang cúi đầu giả chết.
"Chính là cậu ấy, cậu ấy là ông chủ của chúng tôi, Tăng Kim Lai", đấu giá viên chỉ vào Tăng Kim Lai rồi nhanh miệng hô lên.
"Chết tiệt!", Trần Thanh không ngờ người đấu giá viên này lại bán đứng Tăng Kim Lai dễ dàng như vậy, chuyện này đã làm hư kế hoạch của anh rồi.
Mấy tên cướp này cũng đã phân tán quá rộng, hơn nữa ngoài bọn họ ra, trong những người tại đây vẫn còn vài tên nội gián, tất cả đều là mối tại họa ngầm bất ổn.
Tăng Kim Lai đương nhiên cũng nghe thấy lời của đấu giá viên, vốn dĩ anh ta đang làm theo ý Trần Thanh mà yên ổn giả chết.
Nhưng đấu giá viên này lại thẳng thừng bán đứng anh ta, điều này làm anh ta không thể không đối mặt với những tên cướp hung hãn tàn bạo này.
"Ông cũng lanh lợi lắm, yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông đâu, lăn qua một bên cho tôi ngay", tên đầu sỏ vô cùng hài lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười đáng sợ, những người này một khi đối điện với cái chết sẽ tỏ ra yếu ớt như vậy đấy, chỉ một câu thì đã đầu hàng, đúng là chán quá đi mất.
Nghe tên đầu sỏ nói thế, nhất thời trong lòng đấu giá viên nhẹ nhõm hơn được một chút, vội vã chạy vào trong đám đông.
Có điều, những người trong đám đông lại tỏ ra cực kỳ khinh thường trước hành vi vô liêm sỉ của đấu giá viên, nhưng lúc này không thể làm gì hơn ngoài trừng mắt mà lườm nguýt ông ta.
"Mày đó, mày qua đây", đương nhiên tên đầu sỏ không quan tâm đến những người kia nhìn đấu giá viên với con mắt gì, bây giờ hắn ta đã tìm ra được cách mở khóa két sắt rồi, thế nên hắn ta chẳng cần phải suy nghĩ thêm làm gì nữa.
Tăng Kim Lai không còn cách nào chỉ đành đứng dậy, trước khi đứng lên, anh ta đã nhìn Trần Thanh với ánh mắt cầu cứu.
Trần Thanh đáp lại anh ta bằng một ánh mắt trấn an, điều này đã làm cho Tăng Kim Lai cảm giác thả lỏng hơn nhiều, nhưng khi đối mặt với đám cướp tay cầm súng này thì trong lòng anh ta vẫn bồn chồn không thôi.
"Nhanh, tới mở két sắt ra, bọn tao chỉ muốn lấy đồ trong két sắt, lấy được rồi thì sẽ đi, thế nên mong mày ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta không cần xung đột mất vui", biểu cảm tên đầu sỏ lại rất ôn hoà, nhưng những lời thốt ra lại làm cho Tăng Kim Lai cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Những người phía dưới cũng nghe rõ những lời này, bọn họ cảm thấy may mắn trong lòng, chỉ cần mấy tên ôn thần này chịu rời khỏi đây, đưa hết đồ trong két sắt cho bọn chúng thì có làm sao?
"Nhanh chóng mở ra đi, đừng có đắn đo suy nghĩ nữa, mất mạng thì những thứ này đâu giữ lại được gì cơ chứ?"
"Đúng thế, chúng tôi đến đây để tham gia buổi đấu giá của anh, chứ không phải đi tìm đường chết".
"Đúng đó, họ Tăng kia, nhanh chóng mở đi, đừng có lằng nhằng nữa".