Chương 394: Vẻ mặt u ám
Nhưng chuyện này vốn không cách nào thoát ra được, chỉ đành chờ xem tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.
“Cậu là ai? Tại sao lại động vào bố tôi?”, vào lúc Trần Thanh vô cùng nghiêm túc châm cứu cho ông cụ này thì có một giọng nói đầy sự phẫn nộ truyền đến.
Sau đó, một chàng trai trẻ có thân hình hơi gầy vội vàng bước tới, định vươn tay đẩy Trần Thanh ra.
“Nếu anh không muốn bố mình mất mạng thì đừng có chạm vào tôi. Chờ chữa trị xong, tôi sẽ cho anh cơ hội”, Trần Thanh lên tiếng trước lúc anh ta sắp đưa tay chạm vào mình.
Chàng trai trẻ kia vốn định chạm vào tay của Trần Thanh thì bỗng dưng khựng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ giằng co tâm lý.
“Hừ, anh tuyệt đối đừng tin, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? E là mới vừa tốt nghiệp thôi, có thể chữa bệnh được sao? Nếu anh tin cậu ta thì e là tính mạng của bố mình cũng không còn đâu”, lúc này có một người đàn ông với đôi mắt tam giác, vẻ mặt u ám đi tới và lạnh lùng nói.
“Anh lại là ai nữa vậy?”, chàng trai trẻ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang bước tới, rồi nghi ngờ hỏi.
“Tôi là bác sĩ Từ Lâm, phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Anh tin cậu ta hay là tin tôi?”, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Lâm trực tiếp lên tiếng hỏi, đồng thời nói ra nghề nghiệp và chức vụ của mình.
Người xung quanh nghe Từ Lâm nói vậy thì bỗng dưng ai nấy cũng tỏ ra khâm phục.
Dù gì, nhìn dáng vẻ Từ Lâm chỉ khoảng 27, 28 tuổi nhưng lại là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Đây điển hình là con nhà người ta đây mà.
Tuy người này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không sánh được người ta có sự nghiệp tiền đồ như thế.
Từ Lâm vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người nhìn mình một cách ngưỡng mộ như vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tự hào.
“Chuyện này…”, chàng trai trẻ kia đột nhiên chần chừ rồi lên tiếng: “Nhưng… nhưng cậu ta sử dụng là châm cứu của Đông y”.
“Phì…”, Từ Lâm liền cười thành tiếng, sau đó mỉa mai một cách đầy ác ý: “Đông y? Có bác sĩ Đông y nào mà không phải 70, 80 tuổi mới đạt được thành tựu chứ. Tên này còn trẻ như vậy thì có thể biết thuật chữa bệnh gì chứ? Huống hồ, Đông y là để gạt người, cơ bản không phải là thuật chữa bệnh”.
Vốn dĩ vừa nghe Từ Lâm nói thì mọi người có mặt đều rất tán thành, dù gì Đông y quả thật là gừng càng già càng cay.
Nhưng nghe tới cuối thì thấy rằng câu nói này có chút không ổn.
Anh ta nói thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này không ra gì cũng không hay ho gì rồi, đã thế còn dám bôi nhọ Đông y.
Lập tức có người lộ vẻ khó chịu, rõ ràng là không đồng tình với câu nói của Từ Lâm. Nhưng lại không có ai đứng ra, dù gì mọi người đều lo bảo vệ mình, dĩ nhiên sẽ không đứng ra rồi.
“Ồn ào quá”, Trần Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Từ Lâm đang nói, trong ánh mắt anh mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo xộc thẳng vào linh hồn của Từ Lâm.
Từ Lâm đột nhiên giật mình, chân cũng mềm nhũn, sau đó bèn ngồi bệt xuống đất.
“Đúng là ngu xuẩn”, Trần Thanh lạnh lùng buông ra một câu nói, động tác trên tay vốn không hề dừng lại, ngược lại càng khiến người xem như bị thôi miên, cảnh tượng thật mãn nhãn.
Dần dần, những người xung quanh đều trở nên yên lặng, rõ ràng ai cũng bị thu hút bởi động tác của Trần Thanh.
Lúc này con trai của ông cụ cũng yên lặng chờ đợi. Tuy anh ta không biết thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này như thế nào?
Nhưng có một điểm anh ta có thể khẳng định, nếu bố mình không được chữa trị, vậy thì chắc chắn không thể chờ xe cứu thương tới. Cho nên trước mắt đành phải hy vọng gửi gắm vào cậu thanh niên còn nhỏ hơn cả mình.
“Chị à, tính sao đây? Anh Thanh có thể cứu được ông cụ đó không?”, Tuyên Hoàng trong phòng VIP bỗng dưng lo lắng nhìn sang Trần Thanh trong đám đông. Cô ấy lo lắng lên tiếng.
“Chị cũng không biết. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, em yên tâm đi”, Nam Cung Yến khẳng định với cô ấy.
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ gì thì e là cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi.
Lúc mọi người đều lo lắng, ông cụ nằm dưới đất vốn dĩ sắp đứt hơi thì bỗng dưng run người, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
“Bố…”
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của mọi người dường như thắt lại.
Còn chàng trai trẻ kia nhất thời đau lòng hét lên, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ.
“Khụ khụ… tên nhóc thối, khóc cái gì? Bố còn chưa chết, giữ nước mắt lại đi, chờ khi bố chết rồi hẳn khóc”, lúc anh ta đang đau khổ tột cùng thì lại nghe một giọng nói quen thuộc rót vào tai.
“Bố… bố, bố chưa chết sao?”, lúc anh ta ngước mắt nhìn thấy bố mình đã ngồi dậy thì đột nhiên không dám tin mà dụi dụi vào mắt của mình.
“Tên nhóc xấu xa, con mong bố mình chết như vậy à? Bố không sao, còn đi nguyền rủa nữa chứ, xem bố có đánh con không”, ông cụ bị con trai của mình nói vậy thì nhất thời khó chịu. Ông ta bèn đưa tay ra tóm lấy tai của con trai mình rồi bắt đầu dạy dỗ.
“Bố… đừng mà, nhiều người đang nhìn, mất mặt quá đi”, anh con trai bỗng dưng thấy xấu hổ nên vội xin tha.
“Hừ, biết xấu hổ à. Vậy còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng bố mình đi”, ông cụ buông tay ra, rồi được con trai mình đỡ dậy, sau đó vội đẩy đầu của con trai mình xuống, buộc anh ta phải quỳ xuống trước mặt Trần Thanh.
“Cái mạng nhỏ này của tôi là do cậu cứu, cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Bành chúng tôi. Sức khoẻ của tôi không tốt, đành để người làm con là nó dập đầu lạy cảm ơn cậu vậy”, tuy Bành Quý Tu vẫn còn khá yếu ớt nhưng làm mấy chuyện như vậy thì vô cùng dứt khoát.
Lúc này, Bành Hạo Dân đã tỉnh táo lại, biết cậu thanh niên trước mặt đã cứu bố mình, cho nên trước sự ép buộc của bố thì anh ta cũng không hề phản kháng, tình nguyện dập đầu 3 cái ngay lập tức.
Lúc này những người xung quanh đều ngơ ngác, mãi cho tới khi Bành Hạo Dân dập đầu xong mới có phản ứng, cũng không biết là ai dẫn đầu cổ vũ, cả lầu hai đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Thần y, đúng là thần y”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!