Chương 390: Đối xử công bằng
Một mình Hạ Hiểu Vũ kiểm soát toàn bộ hiện trường, có thể nói, sự xuất hiện của cô ta khiến bầu không khí lúc này trở nên đình trệ.
Trần Thanh bèn đứng lên chặn trước mặt Tuyên Hoàng.
“Sao vậy? Nhà họ Hạ các người có thể làm được, còn chúng tôi thì không được nói sao?”, có Trần Thanh chặn trước mặt, Tuyên Hoàng bỗng dưng thấy có thêm sức mạnh nên lập tức hét lên.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, dưới sự bức ép của mình mà đối phương vẫn còn gắng sức chống chọi thì Hạ Hiểu Vũ đột nhiên nhíu chặt đôi mày thanh tú của mình. Cô ta lập tức nhìn sang tên quản lý rồi nghiêm nghị hỏi.
“Tôi… Đều tại mấy người này, sau khi vào thì làm loạn cả lên. Vốn dĩ cậu chủ La muốn mua biệt thự, kết quả sau khi họ vào thì xung đột với cậu chủ La. Tôi sợ sẽ làm phiền những khách hàng thực sự của chúng ta, cho nên mới…”, trước sự chất vấn của Hạ Hiểu Vũ, tên quản lý kia đột nhiên trở nên khá ngập ngừng.
Dù gì anh ta cũng biết Hạ Hiểu Vũ nổi tiếng tài giỏi. Nếu thật sự bị cô ta biết mình đang lấy nhà họ Hạ ra để diễu võ giương oai e rằng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Làm sao anh biết chúng tôi không phải thật sự đến mua nhà hay mua không nổi đây? Lẽ nào trên mặt của chúng tôi có viết hai chữ người nghèo sao? Hay là, nhà họ Hạ các người coi trọng địa vị xã hội?”, Trần Thanh ngăn Tuyên Hoàng lại, rồi nhìn sang Hạ Hiểu Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên không phải, nhà họ Hạ chúng tôi đối xử với ai cũng rất công bằng, cho dù là một người ăn xin tới chỗ chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không coi thường họ”, nghe Trần Thanh nói vậy, nhìn dáng vẻ ấp úng của tên quản lý kia, sao Hạ Hiểu Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra chứ. Cô ta bèn cắn nhẹ môi mình rồi nuốt cục tức vào bụng.
“Vậy là được rồi, tên quản lý này của các người định đuổi chúng tôi ra ngoài. Chuyện này phải tính sao đây?”, Trần Thanh lạnh lùng nói.
“Giám đốc Hạ, chuyện không phải như vậy đâu. Những người này nếu bình thường tới xem nhà, tôi chắc chắn sẽ không coi thường người họ. Nhưng họ lại nói họ là chủ của căn biệt thự số 01. Cô cũng biết, căn biệt thự số 01 là của ai mà, sao có thể là những người trước mặt này được chứ?”
Tên quản lý kia dĩ nhiên biết mình sẽ gặp rắc rối, nhưng anh ta vẫn tự mình thanh minh như cũ.
“Ý anh là, họ giả mạo thầy Lữ?”, Hạ Hiểu Vũ nghe tên quản lý nói vậy thì bỗng dưng chau mày lại.
Rõ ràng, cô ta không ngờ chuyện lại liên quan đới tới thầy Lữ.
Phải biết là tuy địa vị nhà họ Hạ bọn họ cao quý, nhưng cũng không cách nào so sánh được với một võ giả thiên tiên đỉnh, sắp đột phá lên võ đạo tông sư.
“Không sai, họ chính là giả mạo thầy Lữ. Sau đó bị chúng tôi vạch trần thì nói là quen biết với thầy Lữ. Nhưng nếu họ thật sự quen biết thầy Lữ, sao tới bây giờ thầy ấy vẫn chưa xuất hiện?”, lúc này La Dũng Đức đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, rõ ràng là muốn kích Hạ Hiểu Vũ ra tay với Trần Thanh lần nữa.
“Người đâu, mau đưa mấy tên điên này ra ngoài. Tôi muốn xem thử ai mà to gan như thế, dám giả mạo thầy Lữ”, Hạ Hiểu Vũ lập tức đưa ra phán đoán, bắt lấy tên thanh niên trước mặt đưa cho thầy Lữ, có khi có thể kết thân được với thầy Lữ.
“Xem ra, nhà họ Hạ các người quả nhiên là cá mè một lứa”, nhìn tới đây, Trần Thanh đột nhiên cười lạnh một tiếng. Anh cũng lười giải thích.
“Mau dừng lại cho tôi”, ngay khi đám người Trần Thanh sắp bị một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch bao vây thì một giọng nói đầy tức giận truyền đến.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm, dáng vẻ nhếch nhác từ bên ngoài xông vào.
“Là ai vậy? Sao lại ăn mặc như thế?”
“Mặc áo choàng tắm mà chạy ra ngoài, đúng là có bệnh mà”.
“Hôm nay đúng là náo nhiệt, không uổng công tới đây”.
Người xung quanh dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng ngơ ngác, đám người phía sau bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Thầy...thầy Lữ, tôi là La Dũng Đức của nhà họ La, sao thầy lại tới đây?”, La Dũng Đức đã biết thầy Lữ, dĩ nhiên là đã gặp qua ông ta. Lúc ông ta thấy Lữ Đại Vĩ nhếch nhác như thế lại vội vàng chạy tới, ông ta đột nhiên ngây người nhưng vẫn vội vàng đi lên chào hỏi.
“Ừm, chào cậu”, Lữ Đại Vĩ dừng bước, nhưng rõ ràng ông ta không quen La Dũng Đức, chỉ khách sáo nói một câu, sau đó ông ta đẩy La Dũng Đức ra rồi đi về phía Trần Thanh.
“Ha ha… Tên nhãi này tiêu rồi, thầy Lữ thật sự tới rồi”, bị Lữ Đại Vĩ đẩy ra, La Dũng Đức lại không dám tức giận. Nhìn thấy Lữ Đại Vĩ đi về phía Trần Thanh, ông ta còn cho rằng mình đoán đúng mục đích của thầy Lữ thì đột nhiên vô cùng phấn khích.
Người trong đại sảnh nghe thấy La Dũng Đức gọi tên thầy Lữ thì ai nấy cũng đều ngơ ngác. Sau đó, ánh mắt họ nhìn sang ông ta tràn đầy sự sùng bái và nhiệt tình.
Hơn nữa, họ cũng như La Dũng Đức đều cảm thấy thầy Lữ vội vàng đi tới như vậy, e là biết chuyện nơi này có người giả mạo danh tiếng của ông ta làm chuyện không muốn người khác biết.
Tất cả lập tức tỏ ra háo hức muốn xem kịch hay, nhìn sang đám người Trần Thanh.
“Thằng nhãi, thầy Lữ tới rồi. Cậu còn ngồi đó. Gan cậu cũng to lắm, còn không mau đứng lên xin lỗi thầy Lữ đi”, lúc này La Dũng Đức cuối cùng tìm được một cơ hội tốt, ông ta lập tức gào lên với Trần Thanh.
“Thầy Lữ, thầy đừng giận. Tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay”, lúc này tên quản lý kia cũng biết, đây là cơ hội tốt nhất để mình biểu hiện.
Lữ Đại Vĩ hơi tức giận. Những tên xấu xa này tại sao cứ chắn trước mặt mình?
Vốn dĩ đã muộn hơn thời gian mà Trần Thanh đưa ra, bây giờ lại có người chắn trước mặt. Điều này khiến ông ta thấy khó chịu.
“Mau cút ra cho tôi”, Lữ Đại Vĩ giáng cho tên quản lý kia một bạt tai.
“Chát…”
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, tên quản lý kia cũng quá xui xẻo, trực tiếp bị tát văng ra ngoài, bay về phía Hạ Hiểu Vũ.