Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 389: Quá giờ thì không được tính

“Anh mua căn biệt thự nào? Sao tôi chưa từng gặp anh?”, trong lòng người quản lý lúc này linh tính có điều gì đó rất mơ hồ, không phải tên nhãi này thật sự mua biệt thự ở Thiên Sướng Viên chứ?

Không đâu, anh ta biết hết những người mua biệt thự ở đây, và chưa từng nhìn thấy ai giống tên trai bao này, làm sao có thể là anh chứ?

“Lúc tôi mới đến đã nói rồi, tôi là chủ nhà của căn biệt thự số 01, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi đi tìm vị trí của nó ở đâu mà thôi. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như vậy của các người”, Trần Thanh lạnh lùng nói.

“Anh là chủ nhà của căn biệt thự số 01 sao? Làm sao có thể? Thầy Lữ mới là chủ của căn biệt thự đó. Anh có là cái thá gì?”, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì La Dũng Đức hét lên với bộ dạng vô cùng phấn khích.

Phải biết là sự tồn tại của Lữ Đại Vĩ trong lòng của các thương gia này giống như một vị thần linh vậy, vì thế mà La Dũng Đức biết được Lữ Đại Vĩ đã mua một căn biệt thự ở Thiên Sướng Viên, hơn nữa còn là căn biệt thự số 01. Việc đầu tiên ông ta đến Thiên Sướng Viên này chính là muốn làm hàng xóm với thầy Lữ.

Có lẽ trong tương lai, ông ta có thể làm thân được với thầy Lữ, sau đó sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Vì vậy, khi Trần Thanh nói rằng anh là chủ của căn biệt thự số 01, La Dũng Đức liền nhận ra rằng đây chính là một cơ hội tuyệt vời để kết bạn với thầy Lữ.

“Có vẻ như ông quen biết với Lữ Đại Vĩ. Nếu đã quen biết, vậy ông có thể gọi điện cho Lữ Đại Vĩ, hỏi xem căn biệt thự số 01 có phải là của tôi không?”, Trần Thanh cười gằn một tiếng rồi nói một cách ngạo nghễ.

“Cậu bị ngốc à? Thầy Lữ là nhân vật như thế nào chứ, sao tôi có số điện thoại của thầy ấy được. Tôi hiểu rồi, cậu chính là sợ nói dối bị vạch trần nên mới để tôi gọi điện. Nếu cậu đã nói mình là chủ của căn biệt thự số 01 thì chắc phải có số điện thoại của thầy Lữ, như vậy chỉ cần cậu gọi cho thầy ấy là xong chuyện rồi”.

La Dũng Đức chế nhạo, sau đó khinh thường nói.

“Đúng là tên ngu xuẩn”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Nam Cung Yến.

“Vợ à, điện thoại của anh bị hỏng rồi. Dùng điện thoại của em gọi vậy”, Trần Thanh vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lữ Đại Vĩ, dù sao thì đám người đó vẫn còn nợ anh rất nhiều đồ tốt.

Kết quả là sau khi sờ soạng khắp người, mới nhớ ra là điện thoại của mình đã bị hỏng.

“Đây”, Nam Cung Yến đưa điện thoại cho Trần Thanh, anh không nói lời nào mà trực tiếp gọi cho Lữ Đại Vĩ.

“Tôi là Trần Thanh, tôi đang ở Thiên Sướng Viên. Tôi cho ông mười phút. Quá giờ sẽ không được tính”, sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thanh còn không cho Lữ Đại Vĩ cơ hội được nói. Anh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, sau đó liền cúp điện thoại.

Trương Sơn đang ở trong phòng khách sạn, nghe thấy một giọng nói điềm đạm và uy nghiêm truyền đến từ đầu dây bên kia sau khi nghe cuộc gọi từ điện thoại thầy mình.

“Là ai gọi đến?”, Lữ Đại Vĩ đang ở trong phòng tắm thì hét lên.

“Thầy ơi, con cũng không biết. Hình như là tên thần kinh. Nói rằng cho thầy mười phút đồng hồ để thầy đến Thiên Sướng Viên, không được đến trễ. Nói như thể hắn ta là mẹ thiên hạ vậy. Đúng là bệnh thần kinh”, Trương Sơn nói với dáng vẻ đầy giễu cợt.

“Cậu… cậu vừa nói cái gì?”, Lữ Đại Vĩ vốn đang xả nước trong phòng tắm, nghe Trương Sơn nói vậy thì liền hối hả lao ra ngoài.

“Thầy à, không phải người quan trọng gì, chỉ là tên thần kinh thôi”, Trương Sơn không hề để tâm nói.

“Hắn ta đã nói gì?”, Lữ Đại Vĩ bóp chặt lấy vai Trương Sơn, rồi trợn trắng mắt hét lên.

“Hắn... hắn ta nói, sẽ cho thầy mười phút để đến Thiên Sướng Viên”, Trương Sơn bị bộ dạng của thầy mình làm cho kinh hãi, có chút run rẩy nói.

Chỉ là trước khi anh ta nói xong, Lữ Đại Vĩ đã lao ra khỏi phòng.

“Thầy à, hắn ta còn nói quá giờ sẽ không được tính”, nhìn thấy bộ dạng của thầy mình, Trương Sơn lúng ta lúng túng nói.

Về phía Trần Thanh, sau khi anh gọi điện thoại xong thì tất cả liền phá lên cười, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Thanh đang gọi điện cho Lữ Đại Vĩ.

Dù gì, giọng điệu vừa rồi của anh thật sự rất giống như ra lệnh cho cấp dưới vậy.

Còn Lữ Đại Vĩ lại là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng được xưng là Thầy Lữ, làm sao có thể bị một tên mới có hơn hai mươi mấy tuổi đầu ra lệnh như vậy được?

Tuy nhiên, đến lúc này, cũng không còn ai chế nhạo Trần Thanh nữa, mà trực tiếp xem Trần Thanh như một thằng hề.

Chỉ có Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng là tin vào lời nói của anh, nhưng trước ánh mắt của những người này, hai người họ không những không lo lắng chút nào, ngược lại dáng vẻ như đang xem kịch hay, hiển nhiên là đoạn trước rất là thú vị, không biết đoạn sau này có hấp dẫn hơn không.

Nhìn thấy hai người họ, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bất lực, nhưng chỉ cần vợ có thể vui vẻ là được rồi.

“Cậu Trần này, đã mười phút trôi qua rồi, sao vậy? Cứu binh của cậu Trần đây vẫn còn chưa đến sao?”, ngay khi Trần Thanh và Nam Cung Yến đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh tởm truyền đến.

Chỉ thấy La Dũng Đức và người quản lý đó bước đến cùng nhau, rõ ràng là trong mười phút này, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, vui vẻ, hợp thành một cặp.

“Bỏ đi, tôi không thèm sống ở cái nơi tồi tàn này nữa, chúng ta đi thôi”, Trần Thanh nhíu mày, hiển nhiên là anh không ngờ rằng đến giờ mà Lữ Đại Vĩ còn chưa tới, điều này khiến anh vô cùng bất mãn.

Đồng thời, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn với phục vụ tại đây.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!