Chương 384: Mở mang tầm mắt
Nếu có người muốn đi vào kho báu để cướp báu vật, vậy thì chỉ có một cách chính là dời tảng đá này đi.
Mà chuyện dời mấy tảng đá này không phải chuyện dễ dàng.
Cho dù có người muốn ra tay với kho báu này thì e là chưa kịp dời tảng đá này đi thì Trần Thanh đã quay lại.
Sau đó Trần Thanh đón Tăng Kim Lai và bọn người mà anh ta đưa tới. Còn về đám người của Kỳ Môn Sơn, Trần Thanh vốn không hề để tâm tới, bỏ chạy cũng được, đỡ tốn công anh ra tay giết.
Anh lại không phải quỷ giết người, cũng không thích giết người, có thể không giết thì không cần truy cùng đuổi tận.
“Anh Tăng, đám người này đáng tin không vậy?”, Trần Thanh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này mấy thứ cần chuyển đi đều rất quý giá. Nếu không phải người đáng tin thì e là sẽ có vấn đề.
“Anh Trần, anh cứ yên tâm đi. Những người này ngay từ đầu đã đi theo tôi, trước giờ chưa hề xảy ra sơ xuất gì”, Tăng Kim Lai nghe Trần Thanh nói vậy nên anh ta lập tức vỗ ngực bảo đảm.
Những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều trang bị hết sức chu toàn, vì kho báu này ở dưới vách núi, cho nên đem cả cần cẩu theo.
Điểm này khiến Trần Thanh không khỏi gật đầu, xem ra đám người này quả nhiên rất chuyên nghiệp. Nếu đích thân anh đi chuyển mấy thứ này, cũng không thể cứ chuyển mãi một cách nhứ vậy được.
“Được, vậy thì chuẩn bị bắt đầu đi”, Trần Thanh gật đầu, lập tức đưa nhóm người này tới phía trên vách núi.
“Đồ ở bên dưới, chúng ta trước tiên phải đi xuống đã. Sau đó chuyển đồ ra”, Trần Thanh chỉ vào bên dưới vách núi và nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, đám người Tăng Kim Lai đưa tới bắt đầu thăm dò, nhanh chóng dựng giàn giáo và lắp đặt cần cẩu.
“Lợi hại”, Trần Thanh giơ ngón tay cái lên với những người này, sau đó anh quay người nhảy thẳng xuống bên dưới.
“A...”, vốn dĩ những người này vẫn khá đắc ý, nhưng lúc họ thấy Trần Thanh trực tiếp nhảy xuống dưới vách đá thì toàn bộ đều giật mình hét lên, nhanh chóng đi tới phía trước vách núi.
Lúc họ thấy Trần Thanh đang đứng ở tảng đá nhô ra và cười với họ thì đột nhiên ai nấy cũng há hốc mồm.
Họ không ngờ sẽ có kết quả này. Cũng may người không sao, nhưng họ bắt đầu nhìn chàng thanh niên trẻ này bằng con mắt khác.
Đây là người có bản lĩnh thật sự. Hễ là người có bản lĩnh thì đáng được tôn kính.
Trần Thanh dĩ nhiên không biết hình tượng của mình trong lòng họ thế nào.
Họ nhanh chóng đưa cần cẩu xuống. Tất cả đều kinh ngạc khi thấy lưng chừng núi thì có người xây nên một hang động lớn như vậy.
Hơn nữa, xem ra thì hang động này tuyệt đối không phải vừa mới xây xong, chắc cũng có thâm niên rồi.
Nơi này chắc không phải có chứa kho báu gì chứ?
Nghĩ tới đây, đôi mắt của họ đột nhiên nóng rực.
Nhưng Trần Thanh cũng không nhìn thấy tham vọng trong mắt của họ. Nói cách khác, đám người này đơn thuần chỉ là tò mò thôi.
Lúc này, Trần Thanh mới hiểu tại sao Tăng Kim Lai lại nói những người này rất đáng tin.
E rằng không chỉ đơn giản vì những người này quen biết với Tăng Kim Lai lâu năm, mà vì phẩm chất của những người này rất đáng tin.
Chờ sau khi họ xuống núi, Trần Thanh bèn đi tới phía trước kho báu. Anh đưa tay ra, hai tay trực tiếp ôm lấy tảng đá to đùng chặn ở cửa.
Lần này họ lại kinh ngạc một phen.
Vì tảng đá này đúng là quá lớn. Tảng đá lớn như vầy, e là ít nhất cũng nặng vài trăm ký. Nhưng Trần Thanh lại trực tiếp ôm lên, sau đó dời nó sang một bên, đây quả thật khiến họ phải mở mang tầm mắt.
“Được rồi, đồ ở bên trong, vào trong thôi”, Trần Thanh dĩ nhiên là muốn ra oai trước mặt những người này, bất kể những người này có phải người Tăng Kim Lai tin tưởng hay không, nhưng bản thân anh phải để họ hiểu, anh cũng không phải người dễ động vào.
Là fan số một của Trần Thanh, Tăng Kim Lai thấy anh thể hiện oai phong như vậy thì dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, anh ta cơ bản không suy nghĩ sâu xa thêm.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều rất có năng lực, họ nhanh chóng chuyển hết mấy thứ này đi.
Còn về đống linh dược và đơn dược, Trần Thanh không để họ chuyển đi. Dù gì mấy thứ này quá quý giá, cũng dễ hư hại, anh cũng không muốn mạo hiểm.
Những thứ này cần dùng cách tốt nhất để bảo quản. Tăng Kim Lai dùng vận tải tư nhân của mình để vận chuyển những thứ này cho Trần Thanh. Những thứ này dĩ nhiên là chuyển tới hồ Lộc Minh.
Đợi khi sắp xếp mấy thứ này xong thì trời cũng đã muộn, Trần Thanh trực tiếp kêu Tăng Kim Lai đưa anh về.
Còn về biệt thự mà Lữ Đại Vĩ tặng anh, đợi tới sáng mai hãy đi xem vậy.
Về tới nhà, Tăng Kim Lai dĩ nhiên không dám làm phiền Trần Thanh. Sau khi ăn xong thì anh ta bèn viện cớ để rời khỏi.
Đợi sau khi Tăng Kim Lai rời khỏi, vốn dĩ Nam Cung Yến đang cười niềm nở thì bỗng dưng ngưng lại. Cô nhìn Trần Thanh với ánh mắt đầy sát khí.
“Nói, ban ngày đi đâu vậy?”, Nam Cung Yến vốn dĩ là muốn chất vấn Trần Thanh, nhưng sau khi cô hỏi câu này thì giọng lại nghẹn ngào.
“Không có đi đâu cả. Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi”, Trần Thanh hơi đơ người ra, trước câu hỏi của vợ mình thì anh không dám nói thật, nói ra thì sợ vợ mình sẽ lo lắng.
“Anh…”, nghe câu trả lời như có như không của Trần Thanh, trong lòng Nam Cung Yến lại thấy khó chịu.
“Sau này anh có chuyện gì thì có thể nói cho em biết được không. Em không muốn mình cứ chẳng hay biết gì. Chuyện hôm nay em đã biết rồi Trần gia à”, Nam Cung Yến tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh, sau đó hùng hổ nói.