Ông cụ Lâu ngồi bên cạnh rất đồng tình với cách giải thích của Trần Thanh về kiến thức võ đạo của mình. Có vài chỗ, ngay cả ông ấy cũng không rõ, nhưng qua sự giải thích của anh thì ông ấy chợt tỉnh ngộ.
Ông cụ Lâu có cảm giác rằng không bao lâu nữa thì mình có thể đột phá thành thiên tiên đỉnh.
Điều này rất là quan trọng đối với ông ấy.
Vốn dĩ ở thời điểm này với khả năng thiên phú và tuổi tác của ông ấy, chắc chắn không thể có bất cứ tiến bộ nào, nhưng bây giờ nghe Trần Thanh nói vậy thì ông ấy lại ôm hy vọng về sự đột phá của mình.
Điều này khiến cái nhìn của ông ấy dành cho Trần Thanh không giống như trước. Xem ra người chỉ dạy cho Trần Thanh quả không đơn giản, nếu không cũng không thể dạy được một học trò xuất sắc như vậy.
Dĩ nhiên là Trần Thanh cảm nhận được ánh mắt của ông cụ Lâu nhìn mình. Điều này khiến trong lòng anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Sao ông cụ này lại nhìn mình như vậy?
Chắc không phải có ý đồ gì với mình đó chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thanh bèn ngồi nghiêm chỉnh, lúc nói chuyện thì trở nên không được tự nhiên cho lắm.
“Anh Thanh, không biết lúc nào mới có thể gặp lại anh đây?”, trò chuyện suốt dọc đường, những kiến thức về võ đạo của Lâu Tình Nhi không hề sâu sắc hơn, nhưng cảm tình của cô ấy dành cho Trần Thanh lại càng trở nên sâu đậm, mang theo chút quyến luyến không nỡ rời xa.
“Bây giờ tôi đang ở thành phố Long Hải. Nếu cô muốn gặp thì có thể tới tìm tôi bất lức lúc nào”, anh thật sự cảm thấy Lâu Tình Nhi rất đáng yêu.
“Nhưng chúng tôi sắp phải đi thành phố Nam Hải rồi. Ông muốn đi thăm một người bạn cũ”, Lâu Tình Nhi bĩu môi và nói một cách đáng yêu, đồng thời còn liếc nhìn ông của mình với vẻ oán trách.
Bị cháu gái mình nhìn như vậy, ông cụ Lâu thật muốn cười ra nước mắt.
Trần Thanh chẳng qua chỉ mới quen có nửa ngày. Bây giờ còn xem trọng hơn cả ông của mình nữa.
“Mọi người phải đi thành phố Nam Hải sao? Thật trùng hợp, tôi cũng là người của thành phố Nam Hải. Tôi mới tới thành phố Long Hải được hai ngày nay. Tôi tới đây chỉ vì quyết đấu với Vân Hạn Lâm mà thôi”, Trần Thanh nghe Lâu Tình Nhi nói vậy thì đột nhiên cảm thấy quá trùng hợp.
“Thật không? Vậy tốt quá rồi, chúng tôi cũng định ở lại thành phố Nam Hải một khoảng thời gian. Lúc nào anh về thành phố Nam Hải thì nói với tôi một tiếng nhé”, Lâu Tình Nhi biết Trần Thanh là người của thành phố Nam Hải nên bỗng dưng vui mừng khôn xiết, cô ấy lập tức lên tiếng.
“Được rồi, không thành vấn đề”, Trần Thanh mỉm cười đồng ý, còn trao đổi cách thức liên lạc với Lâu Tình Nhi.
Chờ sau khi Lâu Tình Nhi và ông cụ Lâu đi khỏi, ánh mắt của Trần Thanh bỗng dưng trở nên lạnh tanh.
Lúc nãy anh đã lấy được địa chỉ của Kỳ Môn Sơn từ đám người Kỳ Môn Sơn đó, anh lập tức gọi ngay cho Tăng Kim Lai. Nếu Vân Hạn Lâm đã chết rồi, vậy bảo vật mà Kỳ Môn Sơn sở hữu cũng không thể để rơi vào tay người khác.
Tăng Kim Lai nhận điện thoại của Trần Thanh thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến.
Lúc Tăng Kim Lai lái xe việt dã tới khu vực mà Trần Thanh đang ở, anh xém chút không nhận ra Tăng Kim Lai.
“Anh là lão Tăng đó hả? Cả đêm anh trải qua chuyện gì sao? Sao lại thay đổi lớn như thế?”, nhìn thấy Tăng Kim Lai đã gầy thành một người đàn ông lý tưởng, Trần Thanh có chút không dám tin vào mắt mình.
Phải biết là tối qua, Tăng Kim Lai là tên mập nặng hơn 125kg, khom lưng cũng không chạm được tới chân của mình.
Nhưng tỉnh lại sau một đêm thì anh ta lại trở thành người đàn ông đẹp trai chỉ có 72.5kg. Điều này đúng là khiến Trần Thanh phải hoa mắt cả lên.
“Anh Trần, thật sự quá vi diệu. Sau khi tôi uống lọ thuốc mà anh đưa, tôi đã chảy ra không biết bao nhiêu mỡ suốt cả một đêm. Tôi còn tưởng rằng cả đêm mình không ngủ được, cộng thêm đau bụng đi nặng lại nôn mửa kéo dài thì chắc chắn đã bị gì rồi. Nhưng không ngờ sáng hôm sau, tôi phát hiện mình đã không còn là chính mình nữa”.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai nhất thời háo hức nói ra.
Hiển nhiên, béo phì vẫn là là nỗi phiền muộn trong lòng anh ta từ rất lâu.
Ai mà không muốn một thân hình khỏe mạnh và khí phách chứ?
Nhưng một doanh nhân thì ăn uống xã giao là hoạt động cơ bản nhất. Cho dù anh ta muốn giảm cân cũng không làm được.
Con người một khi mập lên thì mọi bệnh tật sẽ tự động kéo tới.
Do đó, anh ta đã phiền lòng về chuyện này từ rất lâu, nhưng không ngờ Trần Thanh vừa cho anh ta một lọ thuốc nhỏ xíu mà đã giải quyết được vấn đề này.
“Ha ha, không sai, rất tốt. Bây giờ xem ra anh còn đẹp trai hơn trước nhiều rồi. Nhưng không biết đám người mà anh quen trước kia có nhận ra anh hay không?”, lúc này Trần Thanh mới nhớ ra lọ thuốc đưa cho Tăng Kim Lai hôm qua, không ngờ nó lại có công dụng lớn như vậy.
“Anh Trần, anh không biết đó thôi. Trước đây tôi mắc nhiều bệnh liên quan tim, não và máu, nhưng hôm nay đi kiểm tra thì không còn chứng bệnh nào cả, còn khoẻ hơn cả người có sức khoẻ bình thường”, Tăng Kim Lai háo hức bộc bạch.
“Đây là chuyện tốt mà. Được rồi, lái xe đi”, Trần Thanh mỉm cười rồi gật đầu, nói với Tăng Kim Lai. Giảm cân và bệnh tật là chuyện nan giải nhưng lại là chuyện nhỏ đối với anh.
“Anh Trần, không biết thuốc tối qua anh đưa cho tôi còn không vậy?”, dọc đường đi, Tăng Kim Lai vừa lái xe vừa thận trọng hỏi Trần Thanh.
“Sao vậy?”, Trần Thanh đột nhiên có chút nghi hoặc, dù gì tên Tăng Kim Lai này cũng không giống người cần thuốc nữa rồi.
“Là thế này. Anh Trần, hiệu quả của thuốc này thật sự quá tốt. Nếu thật sự có thể đem nó làm thuốc giảm cân, nhất định sẽ thu hút được sự quan tâm của đông đảo người. Tới lúc đó thì việc kiếm tiền cũng trở nên dễ dàng”, ánh mắt của Tăng Kim Lai loé lên sự hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!