Chương 376: Quy tắc quyết đấu
“Được, để tôi tận tay dạy các người”, Trần Thanh cười gằn, sau đó bóng người chợt lóe lên một cái, trong tích tắc đã dừng lại ngay trước mặt Tiết Nhân Phong, tát một phát thật mạnh lên mặt ông ta.
Tiết Nhân Phong không ngờ Trần Thanh lại ra tay trực tiếp như thế, hơn nữa, theo ông ta thấy thì cú tát này anh dùng lực rất lớn, muốn tránh được cũng khó.
“Chát...”
Một âm thanh vô cùng giòn giã vang lên, Tiết Nhân Phong bị Trần Thanh tát bay về hướng Vân Hạn Lâm và Tiểu Thải đang giao đấu.
Bởi vì lúc này, Trần Thanh nhìn ra được Tiểu Thải vẫn còn hơi yếu thế khi phải đối mặt với Vân Hạn Lâm, có vẻ như anh phải tìm thời gian để luyện chế viên thuốc phá kết giới, giúp Tiểu Thải đột phá càng sớm càng tốt, nếu không khi nó phải đối mặt với võ đạo tông sư vẫn không thể thắng được.
May mà đám người bên cạnh không biết được suy nghĩ của Trần Thanh, nếu không thì họ sẽ nói anh lòng tham không đáy.
Rõ là Tiểu Thải đã rất giỏi rồi, lại còn muốn nó tiến hóa hơn để đối phó được với võ đạo tông sư, đây không phải lòng tham không đáy thì là gì?
Tiết Nhân Phong bị Trần Thanh tát bay ra ngoài vừa hay chặn lại đòn tấn công của Vân Hạn Lâm, Tiểu Thải nhân cơ hội này quay lại bên cạnh Trần Thanh.
“Làm tốt lắm”, Trần Thanh vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tiểu Thải, nên anh lập tức duỗi tay ra xoa đầu nó.
Tiểu Thải vô cùng hưởng thụ lời khen ngợi của anh, nó nằm ườn trên tay anh một cách thoải mái.
Những người cùng bao vây Trần Thanh với Tiết Nhân Phong khi nãy nhìn thấy cảnh này thì đều ngạc nhiên, họ không ngờ anh lại ra tay một cách đột ngột như vậy.
Hơn nữa Tiết Nhân Phong còn là một thiên tiên đại thành, thực lực của ông ta cùng một cấp độ với anh.
Nhưng mà, khác biệt quá lớn rồi.
Bị Trần Thanh đánh bay ra ngoài như thế thì Tiết Nhân Phong cảm thấy tai mình ù cả đi, dường như không thể nghe thấy gì được nữa, hiển nhiên là ông ta đã bị một cú tát của Trần Thanh đánh cho thành điếc luôn rồi.
Vẻ mặt Vân Hạn Lâm lúc này vô cùng khó coi, không ngờ rằng đám người này lại vô dụng như thế, nếu không phải đám ngu ngốc này lưỡng lự mãi thì sợ rằng bây giờ Trần Thanh đã chết rồi.
Trần Thanh bây giờ tuy là nhìn qua có hơi yếu ớt nhưng rõ ràng trạng thái của anh so với ông ta còn mạnh hơn nhiều.
“Á á...”
Lúc này, khuôn mặt của Tiết Nhân Phong sưng tấy đến mức không thể nhìn rõ, nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng đôi mắt nhìn Trần Thanh lại đầy oán hận và dữ tợn.
“Ai còn muốn nữa nào?”, mắt Trần Thanh quét qua đám người một lượt.
Những người bị Trần Thanh quét mắt qua đều không dám nhìn lại anh, điều này khiến cho đám người đang quan sát trận chiến bên ngoài khâm phục anh không thôi, thực sự quá cool ngầu rồi.
Một người có thể đánh ngang tài ngang sức với Vân Hạn Lâm, bây giờ lại còn có thể khiến cho cả một đám người kinh sợ như vậy.
Đám người xung quanh sau khi nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc đến hét lên, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
Đám võ giả trẻ tuổi đều coi Trần Thanh là thần tượng, là mục tiêu phấn đấu của mình vì thế ánh mắt họ nhìn anh cứ như thể đang phát sáng vậy.
“Con biết mà, con biết anh ấy chắc chắc sẽ không sao”, Lâu Tình Nhi vui mừng khôn xiết khi thấy Trần Thanh đứng ra với một khí thế mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Lữ Đại Vĩ thì lại không thấy vui một chút nào, không ngờ anh lại khủng bố như vậy, có thể đánh tay đôi với võ đạo tông sư như Vân Hạn Lâm thì không nói, bây giờ tốc độ khôi phục lại còn nhanh hơn ông ta, sau khi khôi phục lại một ít chân khí còn có thể đánh bại được Tiết Nhân Phong, chuyện quả thật ng oài sức tưởng tượng mà.
Bây giờ ông ta vô cùng hối hận, nếu từ đầu không dây vào anh thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, Lữ Đại Vĩ lại âm thầm nhìn học trò Trương Sơn của mình một cái, đều là do tên ngốc này, nếu không phải do cậu ta thì mình cũng không có mâu thuẫn lớn như thế với Trần Thanh rồi, lại còn có niềm tin đợi đến sau khi quyết đấu kết thúc khiến anh bẽ mặt.
“Tên họ Vân, nếu ông đã không coi trọng quy tắc thì tôi sẽ không khách sáo với ông nữa”, Trần Thanh nhìn Vân Hạn Lâm rồi nở một nụ cười lạnh.
“Tiểu Thải, đám người ngu ngốc này giao cả cho mày, đừng có giết họ, chỉ cần khiến cho họ mất đi năng lực hành động là được rồi”, Trần Thanh dặn dò Tiểu Thải một câu rồi lập tức nhìn về phía Vân Hạn Lâm.
“Trần Thanh, cuộc chiến đã như thế này rồi, sao chúng ta không ngừng lại, cậu thấy sao? Dù gì nếu có đánh nữa chỉ sợ đôi bên đều không có lợi”, Vân Hạn Lâm nói một cách nghiêm trọng.
Đám người ở đây nghe thấy lời nói của Vân Hạn Lâm thì đều cảm thấy khinh thường ông ta.
Lúc nghĩ mình đánh thắng thì liều mạng mà đánh, bây giờ thấy không đánh lại được nữa thì lại xin tha thứ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế cơ chứ?
“À, nói thế này thì ông đang sợ sao?”, Trần Thanh nhìn Vân Hận Lâm cười một cách giễu cợt rồi sau đó lạnh giọng nói: “Không thế nào cả, tôi vừa nói rồi, nếu hôm nay ông phá vỡ quy tắc thi đấu thì tôi sẽ khiến ông và Kỳ Môn Sơn của ông phải gặp xui xẻo, không chỉ có ông và Kỳ Môn Sơn mà cả các người cũng không trốn khỏi được đâu”.
Tuy Trần Thanh nói như thế nhưng chân khí trong người anh vẫn luôn chuyển động, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, khôi phục thêm được chút nào thì tốt chút đó.
Anh không sợ đám người này từng người một xông lên, chỉ là nếu tất cả cùng hợp sức thì e là anh sẽ gặp rắc rối mất.
Cho nên anh phải bảo đảm được chân khí của mình có thể theo được.
Nghe thấy lời của Trần Thanh thì sắc mặt Vân Hạn Lâm lập tức vô cùng khó nhìn.
Ông ta đường đường là môn chủ của một môn phái, đã không màng đến thể diện mà nhận thua, bây giờ anh vẫn không chịu buông tha, đúng là người không biết tốt xấu mà.
Vẻ mặt đám người Tiết Nhân Phong lúc này đều tái mét hết cả, phần lớn trong số họ đều hối hận xanh ruột, sớm biết như thế này thì đã không dây vào rồi, không được lợi ích gì thì thôi đi, lại còn chuốc vào mình một mớ rắc rối.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!