Nói thì như thế, nhưng trong lòng Nam Cung Yến vẫn cảm thấy tò mò, rốt cuộc Trần Thanh có sức hút gì.
Vừa làm ông cụ Cố coi trọng, lại còn khiến Giang Tử Phong phải nài nỉ xin làm đàn em của anh.
Nam Cung Yến nghĩ mãi mà không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý.
Thực ra cô thật sự rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của người nào đó là cô lại chẳng buồn hỏi, bởi vì cô sợ anh sẽ hếch mũi lên trời mất.
Suốt dọc đường đi hai người không nói gì, cứ thế trở về biệt thự.
Lúc xuống xe, Trần Thanh gọi Nam Cung Yến lại: “Này…”.
“Chuyện gì?”
Nam Cung Yến dừng bước nhìn người nào đó.
“Em có muốn biết vì sao ông cụ Cố lại thân thiết với anh và vì sao Giang Tử Phong cứ khăng khăng đòi làm đàn em của anh không?”, Trần Thanh sờ mũi, cười nói với Nam Cung Yến.
“Ừm”.
Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào người nào đó mất mấy giây, cuối cùng cô vẫn không kìm được sự tò mò.
“Vậy chúng ta vào phòng, đêm còn dài, cứ từ từ nói”.
Trần Thanh cười nói ngả ngớn: “Nếu em có rượu thì anh còn có nhiều chuyện hơn nữa. Đi thôi, bây giờ chúng ta vào phòng luôn”.
Lúc này Nam Cung Yến mới hiểu ra ý đồ của anh, cô lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Dứt lời cô bước nhanh lên lầu.
“Em yêu, em không có hứng thú với hai chuyện này thì anh còn nhiều chuyện giật gân hơn đấy”.
Trần Thanh đi theo và nói: “Vì sao mấy chục con lừa lại kêu inh ỏi lúc nửa đêm? Đêm nào cửa nhà bà cụ cũng bị gõ, rốt cuộc là người hay ma? Đằng sau đó ẩn giấu điều gì? Em có hứng thú nghe những chuyện này không?”
Rầm!
Trần Thanh nói xong là Nam Cung Yến lập tức đóng sầm cửa lại.
Trần Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Người ta nói phụ nữ luôn rất tò mò, vì sao cô ấy chẳng hứng thú chút nào vậy?”
Dứt lời, Trần Thanh đi về phòng mình.
Hôm sau!
Trần Thanh thức dậy từ sớm, anh còn muốn đi nhờ xe của Nam Cung Yến tới công ty, nhưng hình như Nam Cung Yến phát hiện ra ý đồ này của anh nên cô đã lái xe tới công ty từ lâu rồi.
“Đúng là vô lương tâm, mới tối qua kiếm được một mối làm ăn lớn cho cô ấy, hôm nay đã bỏ mình ở lại rồi”.
Trần Thanh than thở.
Cuối cùng Trần Thanh vẫn tự làm bữa sáng, ăn xong thì lên xe buýt thong thả về công ty.
Anh về tới bộ phận bảo vệ thì thấy đám Hồ Đại Quân đang thì thầm bàn tán ở bên ngoài.
“Tự nhiên khác thường như vậy thì nhất định là có vấn đề”.
“Ý tôi là, đội trưởng Dương là nam giả gái à?”
“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hay sao mà dám nói như thế”.
“Tôi chỉ đang nói rằng con gái yêu vào là khác thường lắm”.
“Đúng thế, đúng thế!”
“Haizz, không ngờ đội trưởng Dương lại thích kiểu đàn ông như anh Thanh”.
“Chuẩn luôn, tôi đẹp trai hơn anh Thanh nhiều”.
Nghe thấy những gì bọn họ nói, Trần Thanh áp sát lại nói: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Thấy Trần Thanh xuất hiện, đám Hồ Đại Quân lập tức im bặt.
Sau đó Hồ Đại Quân cười nói: “Anh Thanh, bọn em đang nói rằng anh đẹp trai”.
“Chuyện này còn cần nói sao?”
Trần Thanh cười nói với vẻ tự tin: “Tôi muốn nghe chuyện về đội trưởng Dương, cô ấy làm sao? Đội trưởng Dương là nam giả gái thật hả?”
Trần Thanh nói như vậy, đám Hồ Đại Quân lập tức lắc đầu nói: “Anh Thanh, tôi không nói thế đâu nhé”.
“Chính cậu nói mà”.
“Không liên quan gì tới chúng tôi”.
“Trần Thanh, cậu vào đây cho tôi!”
Đúng lúc này, giọng của Dương Lệ vọng ra từ phòng bảo vệ.
“Anh Thanh, trách nhiệm bảo vệ hòa bình thế giới giao cho anh đấy”.
Hồ Đại Quân vừa nói vừa đẩy Trần Thanh vào trong.
Trần Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, cho dù Dương Lệ có dữ dằn đến đây thì cũng đâu có giết bọn họ.
Thế nhưng khi vào phòng bảo vệ và nhìn thấy Dương Lệ, Trần Thanh cũng không nhịn được thở dài, thực sự rất dữ dằn, vô cùng dữ dằn.
Hôm nay Dương Lệ thay đổi phong cách ăn mặc thường ngày.
Cô ấy không mặc quần áo da nữa mà mặc chiếc váy liền thân hai dây, đồng thời còn trang điểm nhẹ.
Dương Lệ ăn mặc như vậy trông chẳng khác nào một người mẫu.
Đẹp đến mức khó tả.
Chiếc váy liền thân này tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô.
Trần Thanh thầm than trong lòng, như thế này có thể gọi là dáng người nóng bỏng rồi.
Thảo nào đám Hồ Đại Quân lại nói rằng “tự nhiên khác thường như thế thì chắc chắn là có vấn đề”.
Trông Dương Lệ lúc này quả thật rất quyến rũ.
Nhìn thấy ánh mắt của người nào đó, Dương Lệ vỗ bàn gắt lên: “Trần Thanh, cậu có biết là cậu lại đến muộn nữa rồi không?”
“Đội trưởng Dương, tôi đến muộn là chuyện bình thường thôi mà, có gì mà phải phê bình?”, Trần Thanh bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Dương Lệ hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu không biết là tôi đang đợi cậu sao?”
“Chị đang đợi tôi?”
Trần Thanh hơi sửng sốt.
“Đúng thế”, Dương Lệ gật đầu.
“Có việc gì à?”, Trần Thanh hỏi.
“Có”, Dương Lệ nói một cách nghiêm túc: “Hôm nay tôi không vui, tôi muốn cậu đi mua sắm với tôi”.
Hả?
Trần Thanh bày ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
“Có ý kiến gì à?”, Dương Lệ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và hỏi.
“Có chứ!”
“Ý kiến gì?”
“Đội trưởng Dương, chị không thể xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau khổ của tôi được”, Trần Thanh nói với vẻ mặt nhăn nhó.
Trần Thanh biết đi mua sắm với con gái là một chuyện rất khốn khổ, hơn nữa còn là kiểu con gái dồi dào sức lực như Dương Lệ, chắc chắn đó sẽ là một cuộc khảo nghiệm về cả mặt thể lực và tinh thần.
“Đây không phải lý do”, Dương Lệ hừ lạnh một tiếng: “Tên họ Trần, tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có đi với tôi không?”
Dương Lệ đã suy xét đến rất nhiều người, nhưng cô ấy phát hiện ra chỉ có người nào đó là thích hợp nhất, bởi vì cô ấy chỉ đang khó chịu và muốn tìm cu ly đi xách đồ cho mình thôi. Với những chuyện hành hạ người khác như thế, Dương Lệ nghĩ tới ai kia đầu tiên.
“Không!”
Trần Thanh trả lời một cách kiên quyết.
“Tên họ Trần, cậu đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có mình cậu là đàn ông, cậu có tin tôi dư sức tìm được người khác không?”
Dứt lời, Dương Lệ nhìn về phía cổng.
Ánh mắt của cô ấy khiến đám Hồ Đại Quân tan tác như chim muông, vội vàng thoát khỏi hiện trường.
Nhóm Hồ Đại Quân thừa biết là phải tránh xa cái câu hỏi mất mạng này.
Dù sao thì đàn ông bình thường không thể điều khiển được kiểu con gái như Dương Lệ, chắc cũng chỉ có Trần Thanh là tạm được.
“Đội trưởng Dương, không có ai nữa rồi”.
Trần Thanh cười đắc ý.
Nhìn thấy biểu cảm vênh váo của ai kia, Dương Lệ cắn môi, cuối cùng cô ấy bắt lấy tay Trần Thanh: “Tôi không cần biết, hôm nay cậu không muốn đi cũng phải đi”.
“Vì sao?”
Trần Thanh hỏi ngược lại.
Dương Lệ không trả lời, chỉ kéo anh đi ra ngoài.
“Đội trưởng Dương, tôi là nhân viên ba tốt đấy, tôi không thể trốn việc được”.
“Hừ!”
“Đội trưởng Dương, tôi có vợ rồi, cho dù cô thích tôi đến mức điên cuồng thì cũng không thể cưỡng bức tôi được”.
“Cứu mạng! Có người người hiếp bức con trai nhà lành!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!