Chương 369: Coi như hắn may mắn!
“Tôi vốn chính là Trần Thanh mà. Được rồi, chờ tôi trở lại, yên tâm đi. Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”, tuy Trần Thanh không cần giúp đỡ nhưng anh vẫn rất cảm kích sự tương trợ của Lâu Tình Nhi.
Lâu Tình Nhi chưa kịp bắt lấy Trần Thanh thì anh đã né sang một bên, sau đó cô ấy nhìn theo Trần Thanh đang từng bước đi vào trong sân đấu.
Tất cả mọi người đều nhìn chàng thanh niên đang đi vào trong sân với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Họ không biết người này rốt cuộc là ai? Sao lại bước vào sân quyết đấu vào lúc này.
Lẽ nào chàng thanh niên này là Trần Thanh ư?
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều dẹp ngay cái suy nghĩ này vì chàng thanh niên này thật sự còn quá trẻ, sao có tư cách quyết đấu với Vân Hạn Lâm chứ?
“Trần Thanh, không ngờ mày lại dám tới đây”, Vân Hạn Lâm mặc bộ đồ võ thuật màu đen, dáng vẻ vô cùng trang nghiêm. Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, trong mắt ông ta chợt lộ ra vẻ tức giận.
Vốn dĩ mọi người đang xem kịch hay, nghe Vân Hạn Lâm nói xong thì đều ngơ ngác.
Họ không ngờ chàng thanh niên này thật sự là Trần Thanh. Nhưng như vậy cũng quá trẻ rồi. Nhìn mặt búng ra sữa thế kia mà.
Hơn nữa, họ đều cảm nhận được, trên người của Trần Thanh vốn không hề có chút chân khí dao động nào. Nói cách khác, anh hoàn toàn không phải là võ giả, như vậy vẫn có tư cách để khiêu chiến với Vân Hạn Lâm sao?
“Không đúng. Tôi thấy là vì thực lực chúng ta quá thấp, cho nên mới không cảm nhận được”, có người suy đoán, tuy không trúng nhưng cũng khá gần với đáp án.
Bởi vì Trần Thanh là người tu luyện công pháp, trước khi chưa ra tay thì cơ bản không cách nào tra ra được cấp bậc thực lực của anh.
Mà người kinh ngạc nhất chính là hai ông cháu nhà họ Lâu. Họ không ngờ Trần Thanh đi cùng họ suốt chặng đường này lại chính là Trần Thanh tham gia quyết đấu, đây đúng là kịch tính mà.
Còn vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ thì tỏ ra nghiêm trọng, hóa ra tên thanh niên này lại là Trần Thanh.
Liệu người có thể thu hút Vân Hạn Lâm ra tay và phát thiệp khiêu chiến thì có thể là người đơn giản hay sao?
“Thầy, người đừng lo lắng. Cho dù thực lực của tên Trần Thanh này có mạnh đi nữa, lẽ nào có thể mạnh hơn Vân Hạn Lâm sao? Ông ấy chính là võ đạo tông sư. Chút nữa e là tên nhóc này cũng không tiếp nổi một chiêu của Vân tông sư nữa”, Trương Sơn thấy biểu hiện của thầy mình như vậy thì liền biết ông ta đang nghĩ gì, bèn tiếng trấn an.
Nghe Trương Sơn nói vậy, Lữ Đại Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hừ, nếu Vân tông sư không xuất hiện, tôi sớm đã dùng một chưởng đánh chết hắn rồi”, trước mặt học trò mình, Lữ Đại Vĩ dĩ nhiên không thể thừa nhận rằng lúc nãy mình đã sợ được, bèn nói một cách mạnh mẽ.
“Sao tôi lại không dám tới chứ? Ngay cả con trai của mình cũng không cứu được, ông có tư cách gì mà khiêu chiến với tôi?”, Trần Thanh hừ lạnh một cái rồi nhàn nhạt nói.
Quả nhiên, khi nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt của Vân Hạn Lâm liền thay đổi, u ám đến mức có thể vắt ra nước.
Hiển nhiên, lời Trần Thanh nói đã chọc vào nỗi đau của Vân Hạn Lâm.
“Hừ, cho dù bây giờ tao không trong trạng thái tốt nhất nhưng cũng là một võ đạo tông sư chân chính, mày cảm thấy mình có thể may mắn thoát được hay sao?”, Vân Hạn Lâm cũng không che giấu, dõng dạc thừa nhận rằng trạng thái bây giờ của ông ta không phải sung sức nhất. Nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng tới như đã hẹn, rõ ràng vô cùng tự tin với thực lực của chính mình.
Không sai, Vân Hạn Lâm vì cứu con trai mình mà bị Trần Thanh tính kế.
Lúc đầu Vân Hạn Lâm còn tưởng rằng mình có thể dễ dàng loại bỏ chân khí trong người của con trai mình.
Nhưng ông ta không ngờ, chân khí mà Trần Thanh để lại trong người con trai mình vô cùng ngoan cố. Ngược lại nếu loại bỏ hết chân khí đó ra thì kinh mạch của con trai ông ta sẽ bị đứt đoạn, trở thành người tàn phế mất.
Còn bản thân ông ta sẽ bị chân khí của Trần Thanh xâm nhập vào người, những luồng chân khí này cực kỳ ngoan cố, vốn không cách nào tiêu trừ đi được. Cuối cùng ông ta tìm kẻ chết thay mới tống hết chân khí trong người ra.
Cho dù là vậy, ông ta cũng bị chân khí của Trần Thanh làm cho tổn thương kinh mạch, trạng thái không còn ở đỉnh cao nhất. Ông ta có dự cảm rằng nếu tình trạng vết thương này không có linh dược đặc chế nào đó thì ít nhất cũng phải mất hai năm mới có thể bình phục được.
Cho nên, ông ta mới hận Trần Thanh sâu đậm đến như vậy.
“Ồ? Vậy sao? Ông tự tin với thực lực của mình như vậy sao?”, Trần Thanh cười lạnh nói.
Chân khí của anh không phải thứ dễ dàng loại bỏ được, nhưng anh không ngờ tên Vân Hạn Lâm này lại điên rồ đến mức đi tìm người chết thay, thay ông ta tiếp lấy phần chân khí còn sót lại trong người.
“Hừ, mày chỉ là một thiên tiên đại thành, giết mày chẳng khác gì giết một con chó. Tao cũng không vội ra tay, nói đi, mày muốn chết thế nào?”, lúc này Vân Hạn Lâm cũng đã bình tĩnh trở lại.
Ông ta có điều tra Trần Thanh trước khi phát thiệp khiêu chiến, biết anh lúc đó chỉ là một thiên tiên tiểu thành, sau khi phát thiệt xong mới đột phá thành thiên tiên đại thành.
Điều này khiến Vân Hạn Lâm hơi kinh ngạc. Tốc độ tu luyện này quá nhanh rồi, nếu còn không ra tay, đợi tới lúc thực lực của anh đột phá thành võ đạo tông tư, vậy Kỳ Môn Sơn của ông ta há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm ư.
Những người xung quanh đang quan sát cuộc chiến nghe Vân Hạn Lâm nói vậy thì bỗng dưng nháo nhào cả lên.
Họ cũng không ngờ, tên Trần Thanh khiêu chiến với Vân Hạn Lâm lại chỉ là thiên tiên đại thành.
“Ôi trời, đây chẳng khác gì tự đưa đầu vào chỗ chết sao?”
“Đúng là chán sống mà, tôi nghĩ chỉ cần một chiêu thôi là tiêu đời”.
“Giữa hai người họ có mối thâm thù đại hận gì mà lại dẫn tới mức này?”
“Tôi thấy Trần Thanh này không phải là tên đáng ghét, ai biết có phải bị chèn ép nên mới vậy không?”
Lúc này người xem xung quanh đều bàn tán xôn xao, nhưng ánh mắt của họ nhìn Trần Thanh đều trở nên đồng cảm.
Tuy thông qua cuộc nói chuyện giữa họ thì biết trạng thái của Vân Hạn Lâm cũng không phải tốt nhất, nhưng dù là vậy, ông ta cũng là võ đạo tông sư mà.
Suy cho cùng, dù sư tử có bị thương thì chắc chắn một con cừu cũng không thể hạ gục được nó.
Còn Lữ Đại Vĩ vốn đang thấp thỏm lo âu thì chợt thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trần Thanh này không sống được tới lúc tìm ông ta tính sổ đâu.
“Coi như hắn may mắn, hừ!”, Lữ Đại Vĩ chắp hai tay ra sau, ra vẻ ta đây lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!