Chương 367: Có thù tất báo
“Thầy, vị trí của người bị một tên nhóc chiếm mất rồi”, chính vào lúc này, bên cạnh Lữ Đại Vỹ xuất hiện một người đàn ông dáng người thấp bé, anh ta chỉ về phía mỏm đá lớn mà Trần Thanh đang đứng.
“Cái gì? Có người dám cướp chỗ của Thầy sao, hắn chán sống rồi hả?”
“Người đâu, mau đuổi tên nhóc đó đi, hắn đúng là khôngbiết trời cao đất dày mà”.
“Để con đi, hãy xem một chiêu của con khiến hắn quỳ xuống xin tha”.
Đám học trò của Lữ Đại Vỹ nhìn về phía Trần Thanh thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Dù gì thầy của họ mạnh như vậy, trước đây chỉ có chuyện họ đi bắt nạt người khác, làm gì có ai dám bắt nạt họ cơ chứ.
Nhưng không hề nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy, lại có người dám ngông cuồng chiếm mất vị trí của thầy họ. Lá gan của người này quả thực quá lớn rồi.
Lúc này, học trò của Lữ Đại Vỹ ai cũng tay chân ngứa ngáy, muốn xông lên đánh tên nhóc ngông cuồng kia một trận.
“Các người đừng ỷ mạnh hiếp yếu, tên đó chỉ là người bình thường tay trói gà không chặt, các người muốn đánh hắn gãy hết chân tay ư?”, Lữ Đại Vỹ cười như không cười liếc qua Trần Thanh, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Thầy, đâu thể như thế được, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, nhưng lại làm chuyện không nên làm, chiếm mất vị trí của người, thầy, người yên tâm, con ra tay có chừng mực, nhất định sẽ không giết chết hắn”.
Những học trò khác nghe thấy lời của Lữ Đại Vỹ xong đều sững sờ, không dám nói thêm gì khác, nhưng chỉ có một tên học trò hiểu ý của Lữ Đại Vỹ.
Đúng vậy, nhất định phải khiến tên nhóc này tàn phế.
“Được, con đi đi, nhớ giữ chừng mực”, Lữ Đại Vỹ gật gật đầu, thấy rất hài lòng với học trò này của mình, thằng bé thật hiểu ý của thầy.
Nghe xong lời của thầy, Trương Sơn thấy rất kích động, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thể hiện với thầy.
“Vâng”, Trương Sơn lập tức lao nhanh về phía Trần Thanh.
“May mà Lữ Đại Vỹ không đích thân ra tay, vẫn còn có cơ hội”, ông cụ Lâu thấy chỉ là học trò của Lữ Đại Vỹ ra tay liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tên nhóc kia, lá gan của cậu cũng thật lớn, lại dám ngồi vào vị trí của Thầy tôi, còn không mau cút ra cho tôi”, vóc dáng của Trương Sơn hoàn toàn khác với Lữ Đại Vỹ.
Lữ Đại Vỹ cao gầy, mặt dài.
Còn Trương Sơn này hoàn toàn ngược lại, béo lùn, mặt tròn.
Lúc đó Trương Sơn đứng ở phía trước mỏm đá mà Trần Thanh ngồi, nên Trần Thanh không hề nhìn thấy mà chỉ nghe thấy giọng của anh ta.
“Là người hay là quỷ? Mau đi ra đây cho tôi, đừng trốn nữa, giả thần giả quỷ, nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì rồi”, Trần Thanh chẳng hề quan tâm đến Trương Sơn đang la lối, mà chỉ nói với giọng trào phúng.
Nghe thấy lời của Trần Thanh, những người xung quanh đang chứng kiến chuyện này đều cười lớn.
Đặc biệt là nhìn Trương Sơn đứng ở phía dưới mỏm đá, thật sự giống như là đang trốn vậy.
“Cậu muốn chết sao?”, nghe thấy lời của Trần Thanh, Trương Sơn vốn đang rất bình thản liền cảm thấy tức giận.
Anh ta ghét nhất là người khác nói vẻ ngoài của mình, nhưng Trần Thanh lại nói hết ra như vậy, thật sự đã động vào chỗ cấm kỵ của anh ta, đây là điều mà anh ta không chấp nhận được.
Trương Sơn nhảy lên, trực tiếp đứng lên trên mỏm đá, nhìn Trần Thanh với ánh mắt tức giận.
Trương Sơn rõ ràng đã có sát ý với Trần Thanh.
“Sao nào? Mỏm đá này Thầy anh đã mua rồi sao? Tại sao người khác lại không thể ngồi? Anh bảo Thầy anh kêu nó một tiếng xem nó có trả lời không?”, Trần Thanh bộ dạng không quan tâm, trực tiếp đáp trả lại.
“Cậu...”, mặc dù dáng vẻ của Trương Sơn vô cùng lợi hại, nhưng khi đối mặt với Trần Thanh, anh ta không biết nên phản bác như thế nào.
“Cậu cái gì mà cậu? Lớn như thế rồi mà còn nói lắp, uốn lưỡi đi rồi hẵng nói tiếp, đúng thật là, Thầy anh cũng không dạy anh cách nói chuyện, đúng là mất mặt”, Trần Thanh vừa nói chuyện liền đâm chọt người ta, đám người xung quanh nghe xong chỉ biết đỡ trán.
Thằng nhóc này cũng thật biết đắc tội người khác!
Cho dù không phải là thù hận gì, nhưng mấy câu nói của anh đủ khiến nó trở thành thù oán sâu đậm.
“Cậu mau đi chết cho tôi”, Trương Sơn biết rằng, nếu cãi nhau, anh ta nhất định không phải là đối thủ của tên nhóc này, nếu đã cãi không lại, vậy thì không cãi nữa.
Đàn ông, vẫn là nên dùng nắm đấm để nói chuyện.
Cho nên, anh ta không định nói mấy lời thừa thãi nữa, trực tiếp ra tay, đánh cho người kia câm miệng lại.
“Xong rồi, tên nhóc này xong đời rồi”, đám người xung quanh nhìn Trương Sơn chuẩn bị ra tay, liền biết được thiếu niên đẹp trai ngời ngợi này sắp xong đời.
Trương Sơn giống với Thầy của mình, có thù tất báo, đều là người tâm địa hẹp hòi, bây giờ có người sỉ nhục mình như vậy, nếu không đánh nhau mới là kì lạ.
“Sao vậy? Không nói lại được tôi, nên muốn dùng vũ lực sao? Tôi rất tò mò, nếu dùng vũ lực cũng không được nữa, anh định làm gì tiếp? Có khi nào sẽ về nhà gọi người lớn ra không?”, Trần Thanh nói một cách châm chọc.
Mặt Trương Sơn tái mét, không nói gì, mà đánh thẳng một chưởng mạnh về phía miệng của Trần Thanh, anh ta ghét cách Trần Thanh nói chuyện chọc tức người khác, cho nên trước cứ đánh gãy hết răng của anh trước đã.
“Ông ơi, người mau ra tay đi”, nhìn một màn này, Lâu Tình Nhi nhất thời không dám nhìn, hét lên sợ hãi.
“Không cần ông cứu, cháu xem đi”, chính vào lúc này, Lâu Tình Nhi nghe được lời của ông cụ Lâu, mở mắt ra, phát hiện chưởng kia của Trương Sơn không hề chạm vào Trần Thanh.
“Coi như cậu may mắn”, Trương Sơn không nghĩ tới, chưởng này của mình lại không trúng người anh, anh ta chỉ có thể coi như Trần Thanh may mắn, và tin chắc rằng lần tiếp theo sẽ không đánh trượt nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!