Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 356: Gánh chịu hậu quả

Những người khác thấy thế thì đều sững sờ, họ không ngờ được đại ca mình bình thường khỏe mạnh như thế nhưng bây giờ lại là bộ dạng đau khổ tột cùng, hơn nữa còn lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Phải đau đớn như thế nào mới khiến cho đại ca có biểu hiện như thế?

Trần Thanh không thèm quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của tên mập, anh làm cho hắn ta đau đớn thêm 5 phút nữa rồi mới rút chân ra.

Nếu theo tính cách của Trần Thanh thì sẽ khiến hắn ta phải chịu đau đớn cả đời.

Nhưng khi nãy anh châm kim chỉ khiến cho độ mẫn cảm của dây thần kinh đau đớn của hắn ta tăng gấp chục lần, vốn chỉ là một cơn đau nhỏ nhưng gấp chục lần thì có thể nói là đau chết người.

Sau đó, anh chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng đủ để hắn ta đau muốn chết đi sống lại, tương lai đừng nói đến chuyện đi đánh nhau mà sợ sinh hoạt hàng ngày thôi cũng vô cùng đau khổ rồi.

Nghĩ một chút, hắn ta chỉ cần ăn một miếng cá, nếu như bị mắc xương thì sẽ đau gần như chết đi luôn, cảm giác đó mới kinh khủng làm sao.

“Cái này... là do Vương Diệu Phi tìm tao đến quấy rối mày”, hắn ta liều mạng thở gấp mấy hơi rồi mới mở miệng nói.

“Quả nhiên là hắn ta”, nghe thấy lời tên mập nói thì Trần Thanh cười lạnh rồi nói.

Ai mà có thể hiểu rõ về anh như thế cơ chứ, chắc chắn là do Triệu Diễm Linh nói cho Vương Diệu Phi biết, hơn nữa, hai người cũng không xuất hiện trong bữa tiệc, nếu họ mà có mặt thì chắc chắn không dám đến quấy rầy anh.

“Hắn muốn bọn mày trả thù tao như thế nào?”, Trần Thanh lại hỏi.

“Hắn cho bọn tao mười ngàn tệ, muốn bọn tao trói mày lại rồi bắt vợ mày đi cho hắn”, tên mập không dám giấu giếm chút nào, hắn ta không muốn phải chịu cảnh đau đớn như lúc nãy một lần nào nữa.

“Được rồi, bọn mày hết tác dụng rồi”, Trần Thanh lạnh nhạt nói, nói xong thì không cho hắn ta có cơ hội nói linh tinh nữa mà lập tức dùng châm châm vào 8 huyệt vị của những người đó, rồi phong bế lại những huyệt vị quan trọng.

Làm xong thì Trần Thanh quay vào trong nhà.

“Quào, chú à, chú giỏi quá, nhiều người như vậy mà chưa đến mười phút chú đã xử xong hết cả rồi, đúng là quá giỏi”, nhìn thấy Trần Thanh đi vào nhà thì Tuyên Hoàng nói với anh.

“Gọi Triệu Diễm Linh ra đây”, Trần Thanh đi vào phòng cô ta thì không phải phép lắm nên muốn nhờ Nam Cung Yến vào gọi.

“Được”, nghe được lời nói của anh thì Nam Cung Yến ngạc nhiên.

Tuy rằng hai người họ vừa rồi đứng ở cửa nhìn lén, nghe lén, cô cũng không nghĩ nó liên quan đến chị họ mình.

Nhưng mà khi được Trần Thanh nhắc nhở thế thì cô đột nhiên hiểu ra.

Với trí thông minh của cô thì rất nhanh sau đó đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Một lúc sau, ánh mắt cô hiện ra một chút đau khổ.

Nếu thực sự là do chị họ của cô làm thì sau này làm sao để chung sống với nhau được nữa, sợ là sẽ trở mặt thành thù thôi.

Nam Cung Yến không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đến gõ cửa phòng Triệu Diễm Linh.

“Ai thế? Ngủ rồi”, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của cô ta cùng với giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào.

“Là em, mở cửa ra”, Nam Cung Yến cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận rồi gõ cửa lần nữa.

“Mấy giờ rồi mà không đi ngủ đi?”, Triệu Diễm Linh nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy đám Trần Thanh thì trưng ra vẻ cạn lời.

Diễn đạt đến mức độ này rồi cơ à.

Mới vào ngủ được bao lâu mà đã ngủ say thế rồi sao?

“Bên ngoài có mấy người bảo là quen chị, chị ra xem thử xem”, Trần Thanh nhìn Triệu Diễm Linh lạnh nhạt nói.

“Đêm rồi, tôi không ra ngoài đâu, tôi còn muốn ngủ thêm chút, đừng có mà làm phiền tôi nữa”, nghe được lời nói của Trần Thanh, trong mắt Triệu Diễm Linh hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta nhanh chóng quay người lại định đóng cửa.

Sao mà Trần Thanh lại để cô ta toại nguyện được chứ, anh tiến lên một bước rồi giữ chặt lấy cửa, nói: “Hôm nay chị không ra ngoài cũng không được, ra đi”.

Nói rồi anh lập tức giơ tay nắm lấy cánh tay cô ta kéo ra ngoài.

“Tên họ Trần kia, buông tay tôi ra, nam nữ khác biệt, buông tay tôi ra”, Triệu Diễm Linh bị Trần Thanh kéo đi như thế thì kêu gào, Trần Thanh thấy cô ta quá ồn ào nên lập tức châm cho một châm, phong bế luôn huyện câm của cô ta.

Rồi tiếp tục kéo cô ta ra cửa.

Vốn cô ta còn đang la hét om sòm, nhưng sau khi nhìn thấy đám người bu đầy ngoài cửa thì bị dọa cho đứng hình.

“Giết... giết người”, Triệu Diễm Linh chỉ có một suy nghĩ chính là đám người này đều bị Trần Thanh giết hết rồi, cô ta không ngờ anh lại nhẫn tâm như thế, trước đây bản thân cô ta đắc tội với anh không ít lần, mong anh không tức lên mà giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến đây thì Triệu Diễm Linh lại càng sợ hãi hơn, cùng lúc đó cũng cảm thấy vô cùng hối hận, sao mình lại tham dự vào cái trò này làm gì?

Trần Thanh rút châm ở huyệt câm của cô ta ra, anh muốn xem cô ta còn muốn nói gì nữa.

“Tiểu Yến à, em đừng để Trần Thanh giết chị, chị cũng không phải là cố ý đâu, đều là do Vương Diệu Phi muốn chị lừa em ra ngoài, sau đó...”, nói đến đây thì Triệu Diễm Linh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến, trong mắt hiện lên sự cầu xin.

“Chị... chị họ, chị làm em quá thất vọng rồi”, Nam Cung Yến đau khổ, cắn chặt răng nói.

Cô hiểu rất rõ, nếu như mình bị lừa ra ngoài thật thì chắc chắc đến lúc đó sẽ gặp phải Vương Diệu Phi, dù cô có chút thực lực nhưng nếu hắn ta giở trò gì thì cô cũng không thể nào chống cự được.

“Em vào trước đây, anh xử lý đi”, Nam Cung Yến vô cùng thất vọng, cô đi qua người Triệu Diễm Linh vào trong nhà.

Triệu Diễm Linh kêu lên mấy tiếng nhưng Nam Cung Yến rất đau lòng nên không hề để ý đến cô ta.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!