Thấy Trần Thanh vẫn theo, Tất Văn Bách bèn nói tiếp: “Hiện tại tao cược tất cả số tiền trên bàn mày, mày có dám theo không?”
“Dám!”
Trần Thanh nói một cách hờ hững.
“Anh xem bài trước đi đã, xem xong hãy nói”.
Giang Tử Phong lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cậu ấy cho rằng Tất Văn Bách bluff, nhưng trông không giống cho lắm.
Cậu ấy bắt đầu không phân biệt được rồi.
“Không xem!”, Trần Thanh vẫn nói chắc nịch.
Nói thật, lúc này đúng là một sự khảo nghiệm tâm lý đối với Trần Thanh.
Hiện tại ba người trên bàn đều là dân bài bạc.
Con bài chưa lật trong tay Trần Thanh lúc này là 235 nhỏ nhất, theo luật chơi thì bài như vậy sẽ bị người có Thuận Tử ăn mất, nhưng bài đặc biệt như vậy lại có thể ăn được Báo của Tất Văn Bách.
Mà Báo thì lại ăn được Thuận Tử.
Vậy nên bây giờ không thể hành động lỗ mãng được.
Trần Thanh đang đợi Tất Văn Bách xử lý người có Thuận Tử rồi tính tiếp.
“Ha ha”, Tất Văn Bách nở nụ cười đắc ý.
“Lần này thảm rồi, hắn cười gian trá như thế thì chắc chắc con bài chưa lật rất lớn”, Giang Tử Phong bắt đầu tuyệt vọng.
Cậu ấy còn nghĩ khó khăn lắm mới thắng Tất Văn Bách được một lần, nhưng không ngờ đến ván cuối cùng Trần Thanh lại vội vàng như thế.
“Tôi cũng theo!”
Người đằng sau Tất Văn Bách đẩy luôn tiền ra.
Lúc này Tất Văn Bách nhìn người đằng sau, hắn nói thẳng thừng: “Anh có chắc là muốn theo không? Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng theo!”
Nghe Tất Văn Bách nói vậy, người kia hơi do dự.
“Tôi không sợ nói cho anh biết, bài của tôi là Báo”.
Tất Văn Bách nhìn người tiếp theo: “Anh muốn thua thì tùy anh”.
Lúc này Tất Văn Bách bắt đầu lên mặt rồi.
Nghe hắn nói vậy, người kia lựa chọn tin tưởng Tất Văn Bách và bỏ bài.
Thấy anh ta bỏ bài, trên mặt Trần Thanh hiện lên nụ cười.
Anh không ngờ Tất Văn Bách lại chủ động như thế, giải quyết người tiếp theo giúp anh.
Như vậy thì Trần Thanh không còn gì để lo sợ nữa.
“Tên họ Trần kia, mày cười cái gì? Mày tưởng tao nói dối à?”
Tất Văn Bách trực tiếp ngửa bài: “Tao lật cho mày xem luôn”.
Tất Văn Bách vừa ngửa bài ra…
Woa!
Những người có mặt ở đây nhìn thấy bài của Tất Văn Bách là lập tức xôn xao lên.
“Là Báo thật kìa”.
“Hơn nữa còn là Báo A”.
“Bài này là lớn nhất rồi”.
“Không ngờ lần này cậu Tất lại lấy được bài lớn như thế”.
“Xịn thật!”
“Bài này lớn nhất là cái chắc”.
Người vừa bỏ bài cũng cảm thấy may mắn. May mà kịp dừng lại, nếu không sẽ bị Tất Văn Bách giết sạch mất.
Giang Tử Phong cũng thay đổi sắc mặt, cậu ấy lắc đầu nói: “Tiêu rồi, lần này tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Không ngờ lại là Báo A!”
“Tên họ Trần, thấy sao? Ha ha…”.
Lúc này Tất Văn Bách cũng không nhịn được cười phá lên.
Hắn khó chịu cả một đêm, rốt cuộc lúc này cũng được nở mày nở mặt.
“Phục thật rồi!”
“Bài lớn nhất cũng rơi vào tay anh ấy luôn”.
“Cậu Tất mát tay ghê”.
Những người bên cạnh lại khen ngợi lần nữa.
Tất Văn Bách nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, hắn cười nói: “Tên họ Trần, ngửa bài ra đi mày”.
“Đây là bài lớn nhất rồi đấy hả?”
Trần Thanh hỏi Giang Tử Phong.
Giang Tử Phong gật đầu lia lịa.
“Không có cơ hội thắng thật sao?”, Trần Thanh lại hỏi.
Giang Tử Phong lại gật đầu.
Người bên cạnh nở nụ cười mỉa mai, làm gì còn cơ hội thắng nữa.
Tuyệt đối không thể nào!
“Được rồi”, Trần Thanh thở dài một hơi.
Anh nói với Giang Tử Phong: “Vậy cậu mở bài giúp tôi đi”.
“Anh cảm thấy còn cần mở nữa sao?”
Giang Tử Phong nói với vẻ bực bội: “Người ta là Báo A lớn nhất, có thể đánh bại tất cả”.
“Dù sao cũng là chết, cậu mở giúp tôi đi”, Trần Thanh nói: “Việc mơ thì vẫn phải mơ, nhỡ đâu thành hiện thực thì sao?”
“Ha ha”.
“Chuyện này có thể xảy ra không?”
Người bên cạnh bật cười.
Tất Văn Bách cười khẩy một tiếng: “Mau lên”.
“Anh à, chúng ta đừng để mất mặt thêm nữa, bỏ bài đi”.
Còn lâu Giang Tử Phong mới tin cái chuyện hoang đường này.
“Đã đến nước này rồi, dù sao cũng là thua”.
Trần Thanh cười nói: “Mở đi!”
“Thôi được rồi”, Giang Tử Phong cắn răng nói: “Mất mặt thì mất mặt vậy”.
Dứt lời, Giang Tử Phong trực tiếp lật bài lên.
A!
Vốn dĩ Giang Tử Phong cũng chẳng ôm hi vọng gì cả, nhưng sau khi cậu ấy lật bài poker lên, người bên cạnh bỗng hô lên ngạc nhiên.
Ngay sau đó tất cả mọi người im bặt lại.
“Chuyện gì vậy?”
Giang Tử Phong hỏi.
Cậu ấy lập tức nhìn vào lá bài poker mà mình mới lật lên.
Sau khi nhìn thấy, Giang Tử Phong ngạc nhiên há hốc mồm.
Lúc này, nét đắc ý trên mặt Tất Văn Bách cũng ngưng đọng lại.
“Sao lại thế được?”
“Mẹ kiếp, khó tin quá đi mất”.
“Thật sự không thể ngờ được”.
Những người bên cạnh hoàn hồn lại, ai nấy đều nhao nhao hết cả lên.
“235, 235 khác màu, nó là bài đặc biệt, nó có thể giết chết Báo”.
Giang Tử Phong hưng phấn hô lên.
Tất Văn Bách nhìn chằm chằm vào và lẩm bẩm liên tục: “Không thể nào, sao lại như thế? Chuyện này không thể xảy ra được! Giả, nhất định là giả, có kẻ đã giở trò”.
Tất Văn Bách không thể tin vào những gì hắn đang nhìn thấy.
Báo lớn nhất của hắn bị người ta ăn mất, điều duy nhất mà Tất Văn Bách nghĩ tới là có kẻ chơi xấu.
“Tất Văn Bách, ý anh là sao? Anh nói ai giở trò?”
Giang Tử Phong đanh mặt lại: “Anh tôi không hề chạm vào bài trong suốt quá trình, hơn nữa bài cũng là do tôi mở, chẳng lẽ anh đang nói tôi giở trò hả? Tất Văn Bách, tôi nói cho anh biết, anh đang nói xấu danh dự của tôi, nếu anh không xin lỗi thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Nghe Giang Tử Phong nói như vậy, nhưng người còn đang khiếp sợ bên cạnh đồng loạt gật đầu.
Suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là có kẻ giở trò.
Nhưng Giang Tử Phong nói rất có lý, trong cả quá trình Trần Thanh không hề chạm vào bài, cuối cùng người mở bài là Giang Tử Phong, sao có thể giở trò được.
Như thế thì rõ là may mắn rồi.
Tất Văn Bách lấy được Báo A đã đủ may mắn rồi.
Nhưng bài của Trần Thanh thì còn may mắn hơn.
Đồng thời bọn họ cảm thấy có thể Trần Thanh đã phát hiện ra tất cả từ lâu rồi.
Bài như vậy mà tự mở thì chắc chắn anh sẽ bị người khác nghi ngờ.
Nhưng để Giang Tử Phong mở thì thật sự là Tất Văn Bách chẳng dám ho he gì cả.
Đương nhiên là bọn họ cũng cảm thấy Tất Văn Bách tự làm tự chịu, nếu hắn không hống hách ép người có Thuận Tử bỏ bài thì có thể tình thế hiện tại sẽ khác.
“Anh Tất, dám chơi dám chịu đi chứ”.
Trần Thanh cười ha ha nói: “Chẳng lẽ anh không muốn nhận hả?”
Rầm!
Tất Văn Bách không nuốt trôi cơn tức này, hắn thực sự không ngờ được rằng kết quả sẽ như thế.
Hắn vỗ bàn cái rầm rồi định bỏ đi.
“Anh Tất, anh cứ đi thế hả?”
Trần Thanh hô lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!