Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Chương 349: Bị gọi là chú

Trần Thanh bỗng kinh ngạc, sao cô gái này nói chuyện tự nhiên đến như vậy, anh thậm chí còn không biết đối phương.

“Đại ca, đừng giả bộ nữa. Anh nhìn mình kìa, vốn không có chút khí chất của thương nhân gì cả, sao có thể được mời tới đây, chắc là lén vào rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không vạch trần anh đâu”, thấy Trần Thanh không hề phản ứng, cô gái lập tức vỗ lên vai của anh rồi nói.

“Ồ, vậy cảm ơn cô nhiều, làm sao cô lén vào đây được?”, Trần Thanh mỉm cười rồi gật đầu hỏi lại.

“Đại ca, chúng ta để lại thông tin liên lạc đi. Sau này có chuyện tốt thế này thì tôi sẽ thông báo anh. Yên tâm, tin tức của tôi rất nhanh chóng. Nếu anh cũng có thì hãy thông báo cho tôi một tiếng nhé. Chúng ta hợp thành một nhóm ăn uống”, cô gái lập tức lấy điện thoại ra rồi nói với Trần Thanh.

“Được thôi”, Trần Thanh cảm thấy cô gái này rất thú vị. Anh bèn lấy điện thoại ra rồi đưa cho cô ta.

“Tự cô thêm vào đi”, Trần Thanh mỉm cười và nói.

“Ok, chú à, điện thoại của chú không tồi đâu nha. Xong rồi, chúng ta đã add WeChat, tôi gửi số điện thoại cho chú rồi. Chú nhất định phải lưu lại đấy, hợp tác với tôi tuyệt đối không thiệt thòi, tôi sẽ che chở cho chú”, cô gái trả điện thoại lại cho Trần Thanh, vẻ mặt đầy nghĩa khí rồi nói.

“Ha ha… Sao mới có một lúc thôi mà tôi từ đại ca thăng cấp lên chú rồi?”, Trần Thanh cười lớn, bất lực hỏi.

Anh cũng mới hai mươi mấy tuổi đầu, sao bị người ta gọi là chú rồi.

“Đừng thấy chú trạc tuổi tôi, nhưng điệu bộ của chú rất giống ông của tôi, không gọi chú là ông thì coi như nể mặt chú lắm rồi đấy”, cô gái vừa nói, vừa lấy một miếng bánh kem trong tay đưa vào miệng một cách rất tự nhiên.

“Được rồi, cháu gái ngoan”, Trần Thanh bất lực lắc đầu thu nhận lấy đứa cháu gái này.

“Ôi trời, chú ơi, chú cũng biết cách mượn gió bẻ măng quá rồi. Tôi gọi chú là chú, nhưng chú cũng không thể nhân cơ hội gọi tôi vậy được. Tôi tên là Tuyên Hoàng, chữ Tuyên có chữ Vương bên cạnh, chữ Hoàng trong Phượng Hoàng, chú có thể gọi tôi là Tuyên Tuyên”, Tuyên Hoàng nhướng mắt lên, tức giận nói.

“Tuyên Hoàng! Họ Tuyên này rất ít thấy. Đừng nói nhà cô là con cháu của nhà họ Cơ chứ?”, Trần Thanh thấy lạ nên hỏi lại.

“Chú à, tai của chú đúng là không tốt nha. Tôi họ Tuyên, không phải họ Cơ”, Tuyên Hoàng trợn mắt, tỏ vẻ khó chịu nói.

Nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Trần Thanh đột nhiên mỉm cười nhìn cô ta. Lúc anh nói câu này thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt của Tuyên Hoàng. Tuy cô ta che giấu rất tốt, nhưng sự cảnh giác đó vẫn bị Trần Thanh phát hiện.

“Vậy à”, Trần Thanh cũng không hơn thua. Người ta đã không muốn nói, anh cũng lười đi hỏi. Mỗi người đều có nỗi khổ của mình.

Sau đó Trần Thanh và Tuyên Hoàng trò chuyện rất vui vẻ.

“Chát…”

Chính ngay lúc này, một tiếng bạt tai vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang.

“Con đàn bà này, cô dám đánh tôi, có tin tôi lột sạch đồ rồi ném cô ra đường không?”, sau đó, một giọng nói phẫn nộ truyền đến.

“Tôi đánh anh vậy là còn nhẹ đấy. Anh dám động tay động chân với tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận”.

Trần Thanh vốn không muốn quan tâm, nhưng sau khi anh nghe thấy giọng nói này, đồng tử đột nhiên giãn ra, đáy mắt hiện lên một tia sát khí.

Anh nghe ra, giọng nữ đang phẫn nộ này là của vợ Nam Cung Yến của mình.

“Mau lột sạch đồ của cô ta, tôi muốn xem thử, ở cái đất Long Hải này còn có người nào dám động tay với nhà họ Thương tôi không”, người đàn ông bị đánh tức giận nói.

Sau đó, ba bốn người có thân hình vạm vỡ chen vào đám đông và đi về phía Nam Cung Yến.

“Tôi sẽ tự làm”, Nam Cung Yến đương nhiên là nhìn thấy Trần Thanh sắp đi tới nhưng lại bị cô ngăn lại.

“Tới đi”, Nam Cung Yến cũng muốn xem thực lực hiện tại của mình có hiệu quả trong thực chiến hay không. Mà đám người trước mặt đúng là là cơ hội thử nghiệm không thể bỏ qua.

Nhìn thấy khẩu hình miệng của Nam Cung Yến, Trần Thanh lập tức dừng lại, anh cũng rất muốn đứng trước mặt người phụ nữ của mình, thay cô che gió che mưa nhưng anh biết tính cách của Nam Cung Yến, nếu đã không để mình giúp, vậy thì đành xem tình hình trước đã.

“Cậu chủ họ Thương này đúng là tàn nhẫn, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng nỡ ra tay”.

“Hừ, mấy đời của nhà họ Thương giàu có, e sẽ huỷ trong thế hệ này rồi”.

“Xì, đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng”.

“Sợ cái gì chứ, ông cụ Thương không còn sống được mấy ngày, nhà họ Thương e cũng sắp tan rã rồi”.

“Xem ra mọi người đều chờ tới lúc nhà họ Thương sụp đổ, nhưng không biết ai có thể nhận được lợi ích lớn nhất trong cuộc chiến phân chia này đây”.

Những người xung quanh nhìn thấy cậu chủ nhà họ Thương tỏ ra ta đây thì đột nhiên có tiếng bàn tán xôn xao.

Đối mặt với ba người đàn ông vạm vỡ, Nam Cung Yến không hề hoảng sợ, ngược lại có cảm giác hứng thú và nóng lòng muốn thử.

Lúc đầu đánh với Hứa Nghị, Hứa Nghị cứ sợ trước sợ sau, vốn không đánh hết mình, cô đánh cũng không đã, hy vọng đám người này sẽ biết đánh.

Nam Cung Yến ra tay trước. Một tay túm lấy góc váy của mình, chân sải ra, toàn thân lao tới tên đàn ông to lớn phía bên trái với tốc độ cực nhanh, tay còn lại nắm chặt lấy nắm đấm đang vươn ra của đối phương, rồi đột ngột kéo xuống, sau đó hung hăng đá thẳng vào tên đó khiến hắn ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều há hốc mồm, thầm thán phục.

“Đúng là lũ đần độn, ngay cả con đàn bà cũng giải quyết không xong thì cần các người có ích gì?”, Thương Dịch Tây nhìn thấy đám vệ sĩ mình thuê tới lại bị đo ván ngay chiêu đầu tiên thì sắc mặt gã ta liền tái mét, nhất là trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của gã ta đúng là mất hết rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!