Chương 340: Bữa sáng ngon lành
“Bà xã, em đang nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ vậy? Có phải nóng quá không?”, Trần Thanh thấy bà xã quấn mình trong chăn, gương mặt thì đỏ ửng, liền nhìn cô với vẻ kỳ lạ.
“Anh... anh muốn làm gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến liền trở nên thẹn thùng, rụt rè hỏi.
“Bà xã, anh nhớ đến một công pháp, có lẽ sẽ phù hợp với em, hay là chúng ta thử một chút nhé?”, Trần Thanh hoàn toàn không chú ý đến trạng thái lúc này của Nam Cung Yến, anh hào hứng nói.
Nam Cung Yến nghe thấy lời nói của Trần Thanh, đột nhiên nổi giận, tên ngốc này, đúng là đồ đầu gỗ.
“Thử cái gì mà thử? Đang đêm hôm, không ngủ à?”, Nam Cung Yến thở hổn hển nói, sau khi nói xong, cô liền đắp chăn lên đầu, nằm trên giường.
Trần Thanh đột nhiên không hiểu gì cả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Không phải vừa rồi còn vội vàng muốn tu luyện sao? Sao đột nhiên lại tức giận rồi?
Lòng dạ phụ nữ đúng là mò kim đáy biển, thật sự không thể hiểu rõ được.
“Được rồi, em cũng không ngủ được, đi tu luyện thôi!”, ngay khi Trần Thanh chuẩn bị ngồi thiền, muốn tu luyện, Nam Cung Yến bước xuống giường, nói với Trần Thanh.
“À... được, bây giờ tu luyện!”, Trần Thanh sững sờ, cô gái này đổi ý cũng nhanh thật đấy, vừa nãy còn la hét nói muốn đi ngủ, bây giờ lại muốn tu luyện.
Thế nhưng, Trần Thanh không dám nói gì, lập tức bắt đầu hướng dẫn Nam Cung Yến tu luyện.
Anh cầm nửa khối linh thạch cực phẩm ra, viết công pháp cho Nam Cung Yến, bắt đầu tu luyện.
Ban đầu, Trần Thanh nghĩ rằng, chân khí của mình không thể dẫn dắt được Nam Cung Yến, khi cô mới nhập môn thì nên chậm rãi mới đúng, nhưng không ngờ, cô lại có thể nhập môn trong chốc lát, lần đầu tiên tu luyện liền vận hành cả một chu thiên (là một thuật ngữ trong võ thuật chứ không phải từ chỉ thời gian), chân khí trong cơ thể đã tăng lên rất nhiều.
“Thiên tài, bà xã, em đúng là một thiên tài tu luyện, ban đầu khi anh tu luyện, nhập môn cũng phải mất một thời gian rất lâu!”
“Không ngờ lần đầu tiên tu luyện em đã tiến vào nhập môn rồi, lợi hại quá!”, Trần Thanh chân thành khen ngợi.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến vui mừng, bởi vì cô cũng cảm nhận được lợi ích của việc tu luyện, tai thính mắt tinh, cơ thể nhẹ đi rất nhiều, dường như thay đổi những nhận thức trước đây của cô.
“Bà xã, đây là nửa khối linh thạch cực phẩm, em cầm cái này để tu luyện, sẽ có ích rất nhiều”, Trần Thanh không nói gì với cô mà lấy nửa khối linh thạch cực phẩm vừa có ra, đưa cho cô tu luyện.
“Đây là cái gì? Em cảm thấy cực kỳ thoải mái”, Nam Cung Yến cầm lấy nửa khối linh thạch màu tím, tò mò hỏi.
“Đây là linh thạch mà người tu luyện thường dùng trong việc tu luyện, trong những trường hợp bình thường, nó có thể khiến hậu thiên võ giả lên đến cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, cũng có thể khiến võ giả thiên tiên lên một cấp độ khác” ,Trần Thanh giải thích.
“Ồ, em còn tưởng anh tặng em đá quý chứ!”, Nam Cung Yến nghe thấy Trần Thanh nói vậy, cảm thấy hơi thất vọng.
“Bà xã, dù thế nào cũng không được để võ giả nhìn thấy thứ này, nếu không cũng không thể bảo đảm sẽ người ta nổi lòng tham!”, Trần Thanh bó tay, trong lòng người phụ nữ, viên linh thạch cực phẩm này còn không bằng một viên đá quý.
Nếu như bị đám võ giả biết, không chừng còn phải đánh vỡ đầu để tranh giành.
“Ồ... thứ này giá bao nhiêu tiền?”, Nam Cung Yến ngạc nhiên, sau đó hỏi.
Nam Cung Yến là một nhà kinh doanh, đương nhiên phải đo lường giá trị của thứ này bằng giá cả.
“Đối với người bình thường, không đáng một xu, nhưng nếu như võ giả muốn, có thể bán với giá trên trời, ít nhất cũng lên tới trăm triệu”, Trần Thanh cũng không biết giá trị của thứ đồ này, nhưng dựa vào hiểu biết của anh về võ giả, võ giả đều là những người không thiếu tiền, gặp được linh thạch cực phẩm thì dù đập nồi bán sắt, e rằng họ cũng muốn có cho bằng được.
“Đáng giá đến vậy sao?”, nghe những lời của Trần Thanh, Nam Cung Yến vội vàng nắm chặt viên linh thạch cực phẩm trong tay mình, xem như cô được mở rộng tầm mắt, không ngờ viên linh thạch nhìn có vẻ không đẹp bằng phỉ thúy này, lại đáng tiền như vậy.
“Bà xã, đêm nay em đừng ngủ, tu luyện cho tốt, để anh xem trình độ tu luyện của em như thế nào?”, Trần Thanh suy nghĩ một chút, liền đề xuất.
“Nếu không ngủ, liệu ngày mai có tinh thần làm việc không?”, Nam Cung Yến lo lắng.
“Ha ha... bà xã, em cứ thử trước đi, sáng sớm mai em sẽ biết”, thấy bà xã nói vậy, Trần Thanh liền bật cười.
“Được thôi!”, nghe thấy tiếng cười của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền liếc mắt, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, nửa viên linh thạch cực phẩm đặt giữa hai đầu gối.
Khi Nam Cung Yến bắt đầu tu luyện, Trần Thanh cũng tiến vào tu luyện.
Vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, Trần Thanh nhận thấy, linh khí mình hấp thu được tăng nhiều, hơn nữa càng nồng đậm, điều này khiến Trần Thanh giật mình ngạc nhiên.
Xem ra, quả nhiên ông lão là một lão già đa mưu túc trí, trước khi Nam Cung Yến trở thành võ giả, tốc độ tu luyện của anh đã đủ nhanh rồi, bây giờ Nam Cung Yến trở thành võ giả, tốc độ tu luyện của anh lại trở nên nhanh hơn nữa, đúng là giống như buff tu luyện vậy.
Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, cũng không hề hay biết, màn đêm đã trôi qua.
Sáng hôm sau, Nam Cung Yến tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện, nhìn cả căn phòng, lần đầu tiên cô cảm giác cả thế giới rõ ràng như vậy, giống như không có một rào cản nào cả.
Nam Cung Yến bước ra ban công ngay lập tức, nhìn cây cối tươi tốt xung quanh, cô cảm giác cả thế giới tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với thế giới mà mình từng biết trước đây.
Cô đắm đuối trong chốc lát, mới tỉnh táo lại, tắm rửa sạch sẽ ngay lập tức, đúng lúc nhìn thấy Trần Thanh đang bưng bữa sáng từ phòng bếp ra.
“Bà xã, em dậy rồi à, mau ăn sáng đi!”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến từ trên lầu đi xuống, liền gọi cô.