Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 338: Năm Tỷ

Trước sự biến hóa của Tiểu Thải, Trần Thanh cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ con vật bé nhỏ này lại có thể biến hình thành như vậy, đúng là yêu thú mà.

“Tiểu Thải, nếu đám người này không chịu phối hợp, vậy coi như là thức ăn cho mày vậy”, Trần Thanh vốn không muốn bàn điều kiện với họ nữa, anh trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Thải.

Nghe anh nói vậy, đôi mắt của Tiểu Thải đột nhiên lộ ra vẻ ghét bỏ. Rõ ràng, món ăn này cũng không có ích lợi gì đối với nó cả.

Nhưng bọn họ đâu hề hay biết, đều vô cùng sợ hãi khi nghe Trần Thanh nói vậy.

“Cậu Trần, chúng tôi đồng ý, 5 tỷ thì 5 tỷ”, ông cụ biết, nếu như không đồng ý thì e là một người một thú không dễ dàng buông tha cho bọn họ.

Tiền thì có là gì? Nếu người không còn thì có nhiều tiền cũng chỉ là thứ hư ảo không chạm vào được.

“Coi như ông thông minh đấy. Con người tôi không thích nợ tiền người khác, dĩ nhiên cũng không thích người khác nợ tôi. Cho nên, hãy chuyển khoản ngay đi”, Trần Thanh gật đầu nói.

Anh đưa hẳn số tài khoản ngân hàng của mình cho họ.

Anh vốn chỉ muốn nói thách để đối phương trả giá, thật không ngờ họ bị doạ không nhẹ, bèn đồng ý ngay.

Xem ra, mình ra giá thấp rồi.

Trần Thanh cũng không thử nghĩ, bất cứ ai đối mặt với sự đe doạ của cự thú như vậy có thể bình tĩnh được sao.

Anh nhanh chóng nhận được tin nhắn, đối phương dùng mọi cách để chuyển khoản 5 tỷ cho anh.

“Được rồi. Hai người có thể đi được rồi. Nhưng chuyện ngày hôm nay, tôi hy vọng các người giữ kín miệng. Nếu không thì…”, mặc dù anh chỉ nói nửa vời nhưng trong lời nói lại sặc mùi thuốc súng.

Nghe Trần Thanh nói vậy, dĩ nhiên họ không dám phản bác, nhanh chóng cứu những người bị sóng lớn đánh ngất đưa lên thuyền, còn những người còn lại vì thuyền không đủ chỗ nên đành tự bơi vào bờ.

“Tiểu Thải, thân hình của mày đúng là lớn quá rồi. Nếu lúc đầu mày biến thành bộ dạng như vậy, tao cũng không biết phải làm sao với mày nữa”, Trần Thanh vỗ đầu Tiểu Thải rồi cười nói.

Trần Thanh vừa nói xong, linh khí trong hồ bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, hiển nhiên là mộc thạch bảy màu sắp trưởng thành.

Sắc mặt của Trần Thanh hơi kích động, anh bèn nhìn nó.

Chỉ thấy mộc thạch bảy màu đã có sự biến đổi lớn, một đoá sen bảy màu từ từ nở rộ, linh khí xung quanh bắt đầu quay cuồng nó, mộc thạch bảy màu không ngừng hấp thu linh khí này.

Theo thời gian, đoá sen bảy màu bắt đầu khô héo, lộ ra đài sen bảy màu. Đài sen này thay đổi nhanh chóng, hiển nhiên là phát triển với tốc độ rất nhanh.

Trần Thanh không dám chậm trễ, bèn nhảy vào trong nước, tới trước mặt của đài sen bảy màu. Mặc dù những cánh hoa đầy bảy màu đã héo úa nhưng lại ẩn chứa một linh khí rất đáng sợ, chắc chắn là đồ tốt.

Anh trực tiếp nhặt những cánh hoa bảy màu này lên, tuy hạt sen giữa đài mới là tốt nhất, nhưng cánh hoa và thân rễ của đoá sen này cũng đều là đồ tốt, mỗi loại có công hiệu khác nhau.

Thời gian trôi qua, đài sen bảy màu đã phát triển. Đài sen bắt đầu nứt ra, những hạt sen xanh mướt rơi ra từ kẽ nứt.

Anh vẫn luôn chờ đợi, dĩ nhiên không thể để hạt sen rơi xuống. Hạt sen bảy màu này có một đặc điểm, một khi đã rơi xuống đất thì chỉ có thể bén rễ và nảy mầm, không thể dùng làm thuốc được.

Trần Thanh không ngừng đón lấy hạt sen, lấy được thì đều cho vào chiếc bình ngọc. Như vậy có thể bảo đảm hiệu quả thuốc không bị hao hụt ở mức lớn nhất.

Đương nhiên, cách tốt nhất là đem đống hạt sen này để vào hộp cơ quan. Trong đó bảo vệ hiệu quả của thuốc còn tốt hơn cả bình ngọc, nhưng bây giờ hộp cơ quan không có bên người.

Thu những hạt sen này xong, Trần Thanh cũng lấy cả thân rễ kia vào.

Không phải Trần Thanh không muốn trồng cây khác, mà vì thời gian mộc thạch bảy màu trưởng thành quá dài, anh cơ bản không thể đợi tới khi mộc thạch bảy mới trưởng thành.

Sau khi thu hết hạt sen, Trần Thanh nhìn thấy Tiểu Thải đã biến trở lại thành con rắn nhỏ, anh bất lực nói: “Hạt sen bảy màu không có tác dụng lớn gì đối với mày, chờ tao luyện thành thuốc, nhất định sẽ để một viên cho mày, yên tâm đi”.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tiểu Thải mới nén lại sự tham lam trong mắt mình.

“Mau đưa tao lên bờ đi”, lúc này Trần Thanh mới nhớ ra, thuyền của mình đã bị nát, muốn về thì không còn cách nào khác.

Tiểu Thải lập tức biến hình lớn trở lại, đưa Trần Thanh lên bờ. Vì không muốn doạ đám người Giang Tử Phong, anh không để Tiểu Thải xuất hiện mà trực tiếp nhảy lên bờ.

“Trần Thanh, anh có sao không?”, thấy anh quay về, Nam Cung Yến nhanh chóng đi tới, vẻ mặt lo lắng hỏi anh.

“Anh không sao. Yên tâm đi. Đám người kia đi chưa?”, Trần Thanh xua xua tay, sau đó hỏi cô.

“Đại ca, không biết đám người kia làm cách có thể lên được núi, vì để an toàn, chúng em đã bắt hết bọn họ lại rồi. Hơn nữa đám người này, em đều quen biết”, Giang Tử Phong đột nhiên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!