Chương 333: Đá pha lê tím
"Thủ đoạn thật sự rất lợi hại, cũng vô cùng độc địa, cơ thể kia ấy mà lại mang cả tinh thần chiến đấu và phương thức giết người gộp chung lại, nếu bây giờ tôi xoá bỏ chữ này, e rằng con tôi chỉ có một con đường chết".
Lúc cảm nhận được chữ "Chiến" sau lưng con trai mình, ông ta cảm thấy vô cùng nan giải.
"Sơn chủ, ông còn cách nào không?", nghe xong lời của sơn chủ, Phong Lạc cảm thấy rét run trong lòng, ông ta không ngờ Trần Thanh lại có thể hoá giải mánh khoé của sơn chủ một cách dễ dàng như vậy, nhưng khi đối mặt với thủ đoạn của Trần Thanh, sơn chủ lại dường như hết cách.
"Cách thì có, tôi có thể cần phải bế quan để loại trừ tai họa ngầm này cho con trai tôi", lúc này Vân Hạn Lâm ôm con trai ông ta nhảy vào sau núi.
Phía bên này, Trần Thanh đã điều chế thành công thuốc trị sẹo, anh mang ra ngoài đưa cho hai cô nàng, sau đó còn hướng dẫn hai người cách sử dụng, trước khi và sau khi thức dậy thì bôi một lần, nhiều lắm là ba ngày thì dường như vết sẹo sẽ biến mất.
Nhận được thuốc của Trần Thanh, hai chị em họ Cận mừng đến suýt khóc, bọn họ cứ cho rằng vết sẹo này sẽ theo họ suốt đời rồi chứ, không ngờ Trần Thanh chỉ trong một ngày đã điều chế ra loại thuốc có thể trị được sẹo.
Xem ra, cậu Trần vẫn quan tâm đến chị em bọn họ.
"Em gái, em cũng thấy rồi đó, cậu Trần đã có tổng giám đốc Nam Cung rồi, chị không mong em sẽ lún sâu vào", bên trong phòng, Cận Băng nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khi cầm chai thuốc của em gái mình, bất lực khuyên răn.
"Chị à, chẳng lẽ chị không thấy, hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng đều thích cậu Trần sao? Bọn họ có thể thích thì tại sao em không thích được chứ?", Cận Liệt vểnh môi, bất mãn phân bua.
"Em... Haiz, thôi, tuỳ em vậy", thấy em gái mình cứng đầu như vậy, người làm chị như cô ta cũng không biết nên nói gì nữa, vả lại, cô ta có tư cách gì mà nói em gái mình chứ?
Không phải cô ta cũng đang như thế sao?
Đương nhiên Trần Thanh không hề hay biết chuyện này, sau khi bọn họ đã đi về nghỉ ngơi, Trần Thanh lại đi đến giữa hồ Lộc Minh.
"Tiểu Thải, ra đây", Trần Thanh bất động, cũng không mở miệng, dùng tâm trí triệu hồi nó.
"Vèo..", ngay thời điểm Trần Thanh vừa gọi, một con rắn bảy màu sặc sỡ vụt lên trên thuyền, bò đến bên cạnh anh, thân thiết cọ cọ vào cổ anh.
"Ngoan lắm, Tiểu Thải, tao đến thăm mày một lát, hình như mày mập lên không ít rồi nha", Nhìn Tiểu Thải lớn hơn trước khá nhiều, Trần Thanh không kiềm được trêu chọc nó.
"Khè khè...", nghe thấy Trần Thanh nói, Tiểu Thải bò một mạch đến mũi thuyền, cả người lắc lư hướng về phía trước.
"Ý mày là muốn tao đi theo mày sao?", Trần Thanh thấy động tác của Tiểu Thải nhất thời trong lòng nảy sinh điều gì đó, anh bèn theo hướng Tiểu Thải muốn, cho thuyền đi về phía đối diện hồ.
Đến bờ, tốc độ của Tiểu Thải lại càng nhanh hơn, Trần Thanh cũng bắt đầu gia tốc, chạy theo sau Tiểu Thải, người và rắn rất nhanh đã đến một cái hố to.
"Mày muốn nói mày ăn đồ trong hố này à?", thấy Tiểu Thải dẫn mình đến cái hố to này, Trần Thanh liền nhớ lại chuyện đám ba người Giang Tử Phong bị té vào một cái hố rồi ngất đi, đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã trở thành hậu thiên võ giả rồi.
"Khè khè...", Tiểu Thải không biết nói chuyện, chỉ có thể sốt sắng, sau cùng nó nhảy vọt ào xuống cái hố kia.
Trần Thanh nhìn thấy thì cũng nhảy vào theo.
Tiểu Thải giống như một con tê tê vậy, ngọ nguậy cái đuôi làm lớp đất đá cưng rắn bên dưới lập tức vỡ ra, rất nhanh sau đó cái hố lớn lại càng sâu thêm.
Khoảng chừng năm phút sau, Trần Thanh liền cảm nhận được có một luồng linh khí vô cùng thuần khiết truyền đến từ dưới lòng đất, luồng khí này dường như không cần trải qua tôi luyện mà có thể hấp thu trực tiếp.
"Thật sự có đồ xịn!", hai mắt Trần Thanh sáng chưng, không ngờ Tiểu Thải còn có khả năng tìm báu vật, thứ được chôn sâu tận trong lòng đất như thế này mà nó cũng có thể tìm ra.
"Tao đần chết đi được!", Trần Thanh vỗ vào đầu anh một cái, quên mất luôn cả khả năng nhìn xuyên thấu của mình.
Lúc này, Trần Thanh sử dụng khả năng ấy, rà soát dưới hố đất.
Sau quá trình rà soát, Trần Thanh đã nhìn thấy được một cái lỗ rất nhỏ, chắc là do lúc Tiểu Thải chui ra ngoài tạo thành, lần này nó hao hơi tổn sức như vậy, chắc là vì muốn mình nhìn theo.
Nhìn vào trong cái hố nhỏ kia, rốt cuộc Trần Thanh cũng tìm được đồ xịn đang nằm dưới lòng đất.
Đó là một viên đá pha lê tím đã bị cắn vỡ một nửa, bao bọc xung quanh không ít pha lê màu xám đã kết tinh.
"Cái này... quả thực là một linh thạch hảo hạng", Trần Thanh không ngờ lại ở đây lại có một viên linh thạch hảo hạng như vậy.
Trên thực tế, con người không có cách nào hấp thu trực tiếp những loại linh thạch thông thường được, chỉ có thể hấp thu từng chút, sau đó phải tôi luyện một hồi mới có thể biến đổi thành chân khí.
Mà linh thạch hảo hạng thì không được xếp vào loại này, con người có thể hấp thu trực tiếp linh thạch hảo hạng, không cần phải trải qua quá trình tôi luyện từng bước.
Hơn nữa, linh thạch hảo hạng còn ẩn chứa khối lượng linh khí khổng lồ, có người nói một viên linh thạch hảo hạng cũng đủ linh khí cho thiên tiên tiểu thành đạt đến thiên tiên đại thành rồi.
"Chà, món đồ này quá xịn rồi, thế mà lại ăn mất của tao hơn phân nửa", nhìn viên linh thạch hảo hạng bị cắn hơn phân nửa, nhất thời Trần Thanh đau lòng không thôi.
Cơ mà dù sao thì đây cũng là của Tiểu Thải người ta đó, nó đã dẫn mình tới cũng không tồi rồi, ở đó mà trách cứ nó cái gì chứ?
"Ngoan lắm Tiểu Thải, mày không cần vất vả như vậy đâu, bò thẳng xuống lấy đồ lên đi", anh xem xét lại khoảng cách, nếu như Tiểu Thải cứ đào xuống như vậy, không biết phải chờ đến bao giờ.
Nghe Trần Thanh nói thế, Tiểu Thải như hiểu tiếng người lắc lư cái đầu, sau đó chui tọt cả cơ thể vào cái hố nhỏ.
Không lâu sau, Tiểu Thải mang ra một viên linh thạch màu tím lớn khoảng chừng một nắm tay em bé.
Trần Thanh vốn còn phiền não chuyện đám Giang Tử Phong sao lại đột phá nhanh như vậy, anh cảm thấy chắc là vì do Tiểu Thải chui ra vào cái hố, làm linh khí của linh thạch hảo hạng bay ra ngoài, thế nên bọn họ đã hấp thu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!