Chương 332: Sởn gai ốc
“Vì bảo vệ vợ tôi nên hai cô mới bị thương, cho nên tôi chữa trị cho hai cô là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, sau này chúng ta đều là người một nhà. Đã là người một nhà thì không nên nói lời khách sáo như vậy”, nhìn thấy hai người họ như muốn bái lạy mình, Trần Thanh nhanh chóng đưa tay ra, đỡ hai người lên.
“Tuy nhiên, thực lực của hai cô vẫn chưa đủ, sau này tôi sẽ giúp các cô nâng cao thực lực”, Trần Thanh nói thẳng mà không hề giấu giếm.
“Vâng, cám ơn cậu Trần giúp đỡ”, vốn dĩ sau khi nghe Trần Thanh nói rằng bọn họ là người một nhà, trong lòng đã vô cùng hưng phấn, nhưng bây giờ lại nghe anh có thể giúp mình nâng cao thêm thực lực, hai cô lại càng kích động không thôi.
“Trần Thanh, anh đi theo em”, Nam Cung Yến lập tức bặm môi nói.
“Ồ, được”, anh có chút bối rối khi nghe Nam Cung Yến nói vậy, cảm thấy tâm trạng của cô trở nên có chút kỳ lạ.
Đi theo Nam Cung Yến đến ban công lầu hai của biệt thự, cô chỉ nhìn chăm chăm vào Trần Thanh mà không nói lời nào, khiến anh cảm thấy có chút chột dạ.
“Vợ à, có chuyện gì vậy? Anh không có làm chuyện gì sai chứ?”, Trần Thanh chợt lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng khác lạ của vợ mình.
“Có phải em là vợ của anh không?”, Nam Cung Yến đỏ mặt, nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là phải rồi. Cuộc hôn nhân của chúng ta còn được nhà nước chứng nhận”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên dao dộng, không phải cô lại sắp nhắc đến chuyện ly hôn với mình chứ?
“Nếu em đã là vợ của anh, vậy tại sao anh lại giúp bọn họ nâng cao sức mạnh, để tất cả bọn họ đều được tu luyện, mà lại không quan tâm đến em chút nào?”, Nam Cung Yến nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy chạnh lòng.
“Vợ ơi, oan cho anh quá, còn oan hơn cả Đậu Nga. Quá trình tu luyện này rất vất vả, anh không muốn em phải khổ, chỉ muốn em tận hưởng những điều tốt đẹp ở nhà và làm những gì em muốn, còn sóng gió ở bên ngoài, cứ để anh lo”, nhìn dáng vẻ uất ức của vợ, Trần Thanh lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.
“Không cần, em không cần anh che mưa chắn gió cho em, em muốn cùng anh trải qua phong ba bão táp, bằng không, nếu gặp phải chuyện như ngày hôm nay, em thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ làm liên lụy đến anh”, Nam Cung Yến lại ngẩng đầu lên nói với ánh mắt vô cùng kiên định.
“Đừng nói mấy lời liên lụy gì đó nữa, anh đều tự nguyện vì em cả”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến còn muốn nói điều gì đó, liền nhanh chóng nói: “Được rồi, anh hứa với em sẽ dạy em tu luyện”.
“Vậy còn tạm được, với sự thông minh lanh lợi của tổng giám đốc đây, sẽ không mất quá nhiều thời gian để vượt qua anh. Đến lúc đó anh đừng có khóc đấy”, Nam Cung Yến tinh nghịch nói.
“Haha, được thôi, vậy đến lúc đó vợ nhớ bảo vệ anh đấy, dù gì thì người ta vốn rất yếu đuối mà”, Trần Thanh tỏ ra yếu ớt nói.
“Dẹp đi, đừng nói mấy lời như vậy, tởm chết đi được”, nhìn thấy bộ dạng của Trần Thanh, Nam Cung Yến chợt bật cười.
“Ghê tởm sao? Em nếm thử xem”, dứt lời, Trần Thanh liền ôm lấy Nam Cung Yến hôn ngấu nghiến.
Sự tiếp xúc mềm mại này khiến anh không muốn dừng lại, cũng không muốn buông ra.
“Đại ca, em mua dược liệu về rồi”, ngay khi Trần Thanh và Nam Cung Yến đang “củi khô bốc lửa”, chính thức hôn nhau lần đầu tiên thì một âm thanh vang lên khiến anh muốn ngã quỵ.
“Đồ lưu manh, anh thật biết lợi dụng người khác”, Nam Cung Yến đẩy Trần Thanh ra, sau đó vội vàng chạy đi với khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng.
“Tên khốn kiếp này, sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này thì lại đến”, anh nghiến răng nghiến lợi nói, lập tức xoay người đi xuống lầu.
Giang Tử Phong vốn là đang hăng hái muốn lập công, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của đại ca mình thì trong lòng cậu ấy bỗng có chút thấp thỏm.
“Đại ca, em để dược liệu ở đây, còn có một số dụng cụ, em đột nhiên nghĩ ra có một số vấn đề trong việc tu luyện, nên em phải đi lĩnh ngộ một chút đã”, Giang Tử Phong không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.
“Đợi tôi luyện xong thuốc, tôi sẽ cho cậu huấn luyện đặc biệt, đảm bảo lĩnh ngộ xong, tu luyện của cậu sẽ tỏ như ban ngày”, nhìn Giang Tử Phong giống như đang chạy trốn, anh nhẹ giọng nói.
Giang Tử Phong đang chạy điên cuồng, sau khi nghe thấy lời của anh thì chân cậu ấy bắt đầu loạng choạng suýt nữa đã ngã xuống đất.
“Anh cho chúng tôi huấn luyện đặc biệt với được không?”, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nghe thấy huấn luyện đặc biệt thì hai mắt sáng lên và háo hức hỏi.
“Cái này, đợi tôi luyện xong thuốc rồi tính”, nhìn ánh mắt khao khát của hai người, Trần Thanh vội vàng chạy về phòng, đóng cửa lại.
“Haiz, lúc đầu lão già kia đã dạy mình thuật luyện đan dược, tiếc là không có lò luyện thuốc nào có thể dùng được, bằng không, nếu luyện ra được đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”, Trần Thanh nhìn dùng cụ Giang Tử Phong đã đưa đến mà lắc đầu bất lực.
Ngay khi anh đóng cửa để luyện thuốc, Phong Lạc đã mang vài tên thuộc hạ bị đánh gãy một cánh tay và tên Vân Phụng Thiên đã bị ngất xỉu trở về Kỳ Môn Sơn.
“Sơn chủ, chúng tôi đã trở về, là tôi đã không bảo vệ chu toàn cho cậu chủ, xin sơn chủ hãy trừng phạt”, vừa đến chính điện của Kỳ Môn Sơn, nhìn Vân Hạn Lâm đang ngồi phía trên, ông ta liền quỳ xuống với dáng vẻ đầy tự trách.
“Con trai tôi bị làm sao vậy?”, Vân Hạn Lâm vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Phong Lạc thì lập tức mở mắt ra, đến bên cạnh Vân Phụng Thiên, nhìn con trai mình đã ngất đi, ông ta liền nổi giận đùng đùng.
“Sơn chủ, đều trách tên Trần Thanh kia, chính là hắn ta đã đánh cậu chủ ra nông nổi này”, Phong Lạc nhìn thấy Vân Hạn Lâm nổi cơn tam bành thì sợ đến toàn thân run rẩy.
“Lẽ nào ông không bài binh bố trận theo lời tôi nói với hắn ta sao?”, Vân Hạn Lâm nheo mắt hỏi.
“Sơn chủ, hắn ta đã phá vỡ trận địa của sơn chủ chỉ bằng một đòn công kích”, Phong Lạc do dự một hồi rồi mới trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!