Chương 330: Đại gia ẩn mình
Ông cụ Cố cũng có mạng lưới thông tin của riêng mình, ông biết rõ chiến tích của Trần Thanh, ông cụ Diệp thì không cần nói, nhà họ Ngụy, nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải, hai người này đều là cường giả thiên tiên đỉnh phong.
Vốn dĩ ông cụ Cố còn tưởng rằng Trần Thanh đã đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư rồi, lần gặp mặt này, ông mới phát hiện ra Trần Thanh đúng là đã đột phá nhưng chưa đạt đến cảnh giới tông sư.
“Ông cụ Cố, tôi vừa mới đột phá đến cảnh giới thiên tiên đại thành, nếu muốn đột phá tiếp, e là phải chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc đâu”, Trần Thanh mỉm cười, tự tin nói.
“Thế này đi, đến khi đó tôi sẽ mời mấy người bạn của tôi tới, nếu như khi đó cậu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo bạn tôi ra mặt cứu mạng cậu”, ông cụ Cố biết, chuyện này không thể ngăn cản được, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Ông cụ Cố, ông có quen biết võ đạo tông sư sao?”, Trần Thanh nghe thấy ông cụ Cố nói, hơi ngạc nhiên, anh không ngờ ông cụ Cố lại quen biết võ đạo tông sư.
“Cậu thật sự nghĩ ông già tôi đây chỉ là một lão già xấu xí thôi sao, được rồi, hôm nay Cung Yến bị dọa sợ rồi, hai người mau về đi, cho tôi xuống đây, xe của tôi ở đằng sau” ,ông cụ Cố dường như không muốn làm bóng đèn.
“Ông cụ Cố, hay ông đến nhà chúng tôi đi, tôi nấu vài món, chúng ta uống một ly, để tôi bày tỏ lòng biết ơn với ông”, Trần Thanh thấy ông cụ Cố muốn xuống xe, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
“Được rồi, cũng có phải là không gặp được nữa đâu, nhà ông già này còn có chuyện, tôi đi trước đây”. Đợi đến khi xe dừng lại, ông cụ Cố liền xuống xe, lên xe của mình, nghênh ngang rời đi.
“Bà xã, thật sự xin lỗi em, đều tại anh, nếu như không vì anh, em cũng sẽ không chịu khổ như vậy”, đợi sau khi ông cụ Cố rời đi, Trần Thanh liền nói với Nam Cung Yến.
“Trần Thanh, rốt cuộc anh là ai? Xem ra, em vẫn chưa hiểu rõ anh!”, Nam Cung Yến trải qua chuyện này, sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Trần Thanh và ông cụ Cố, cô cũng biết thêm một vài điều, có lẽ Trần Thanh và ông cụ Cố đều là người thuộc giới võ đạo.
“Hôm nay em mệt lắm rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi trước, khi nào em nghỉ ngơi xong, anh sẽ từ từ kể cho em nghe”, Trần Thanh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Yến, có chút không đành lòng, đau lòng nói.
“Ừm!”, Nam Cung Yến gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng đến biệt thự, trên đường đi Trần Thanh đã thông báo với Giang Tử Phong, bảo họ đợi ở Hồ Lộc Minh, nhân tiện đưa chị em nhà họ Cận tới, với y thuật của anh, nếu để họ ở bệnh viện thà để anh chữa còn hơn.
“Bà xã, để bảo vệ em, chị em nhà họ Cận đã bị thương khá nghiêm trọng, anh phải chữa trị cho họ, tiện thể đưa em đi xem căn cứ bí mật của anh”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.
“Đúng rồi, chị em nhà họ sao rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến mới nhớ ra, vì bảo vệ mình, chị em nhà họ Cận bị đám người đó đánh bị thương khá nghiêm trọng.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, y thuật của anh rất tốt, được rồi, em đi thu dọn vài bộ quần áo, đến ở với anh, sau này đi làm tan làm anh đều sẽ đón em”, Trần Thanh cười nói.
“Được!”, Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói xong thì gật đầu, sau đó đi lên thu dọn đồ đạc.
Thật ra Nam Cung Yến cũng rất muốn hòa nhập vào thế giới của Trần Thanh, nghe thấy Trần Thanh nói căn cứ bí mật của anh, Nam Cung Yến tất nhiên có cảm giác muốn đi.
“Làm thế nào bây giờ? Cung Yến sắp đến rồi, tôi phải giải thích thế nào bây giờ?”, hiện giờ, trong biệt thự Hồ Lộc Minh, Từ Tịnh Nhã đã mất đi sự bình tĩnh và sáng suốt từng có, trở nên cực kỳ lo lắng.
Bởi vì vừa rồi Trần Thanh gọi điện thoại, nói sẽ đưa bạn thân của cô ta là Nam Cung Yến đến, cô ta là người có tật giật mình, tự nhiên đứng ngồi không yên.
“Trời ạ, chị sợ cái gì, chúng ta không có gì với Trần Thanh, chỉ là đi theo cậu ấy tu luyện thôi mà”, Dương Lệ lại không nghĩ vậy, khi thấy Từ Tịnh Nhã sắc mặt tái nhợt gọi mình lên phòng, cô ấy còn tưởng là có chuyện gì, không ngờ lại là chuyện này.
“Nhưng mà, chị chưa nói với Cung Yến là tôi đến Nam Hải, hơn nữa, bây giờ còn ở trong biệt thự Hồ Lộc Minh, đến lúc đó cậu ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Nhỡ đâu cậu ấy lại nghi ngờ chị thích Trần Thanh thì phải làm sao?”, nói đến đây, Từ Tịnh Nhã lại càng lo lắng hơn.
“Ôi, chị tự dọa mình rồi, chuyện cũng chẳng có gì, chị cứ nghĩ vớ vẩn làm gì? Được rồi, đi bước nào chắc bước đấy, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này, chẳng lẽ chị muốn giấu diếm cả đời sao?”, với nỗi lo của Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ lại cực kỳ bình tĩnh.
Thế nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng hơi bất an, nhưng có người hay lo lắng như Từ Tịnh Nhã ở đây, thay vào đó cô ấy phải trở nên bình tĩnh.
Khi Trần Thanh trên đường đi, đã nói những chuyện liên quan đến Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, dù sao thì đến nước này rồi, anh cũng không có gì phải giấu diếm cả.
“Trần Thanh, mặc dù em không hiểu thế giới của anh cho lắm, thế nhưng, em hy vọng sau này anh làm chuyện gì, cũng nên đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, nếu nguy hiểm, thì đừng có mạo hiểm”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến không nói gì, nhưng cô lại hơi lo lắng cho Trần Thanh.
“Bà xã, em đang lo lắng cho anh sao? Anh thật là cảm động quá đi!”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh trở nên cực kỳ cảm động, nở nụ cười ngay lập tức.
“Ai lo lắng cho anh chứ, chỉ là em không muốn anh mạo hiểm thôi, hừ!”, Nam Cung Yến lại hừ lạnh một tiếng, dường như trở lại dáng vẻ trước đây.