“Tên họ Trần kia, mày định lấy gì đặt cược”.
Tất Văn Bách nhìn thấy Trần Thanh bước ra thì nói một cách khó chịu.
“Anh cược 500 ngàn tệ, tôi cược 1 triệu, ván này tôi theo anh đến cùng”.
Trần Thanh nhìn Tất Văn Bách chằm chằm, nói: “Cậu chủ Tất, có dám cược với tôi không?”
“Tên bảo vệ quèn mày có tiền không?”
Tất Văn Bách nói một cách khinh thường.
“Tôi tin rằng, với mối quan hệ giữa tôi và ông cụ Cố thì mượn 1 triệu cũng không có gì khó khăn”, Trần Thanh cười nói: “Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng”.
“Được, mày muốn cược thì tao cược với mày”, Tất Văn Bách cười một cách đắc ý.
“Đưa bài của cậu cho tôi”, Trần Thanh nói với Giang Tử Phong: “Nếu tôi thắng, tất cả số tiền trước mắt đều cho cậu, còn nếu thua thì mình tôi sẽ chịu 1 triệu đó”.
“Nhưng mà bài của tôi toàn con lẻ”, Giang Tử Phong nói một cách yếu ớt. Giang Tử Phong không có chút xíu tự tin nào, bài này của hắn mà lật ra thì chỉ có nước thua.
“Không sao cả”, Trần Thanh vừa cười vừa nhận lấy bài.
“Bây giờ mở ra luôn? Hay muốn tiếp tục?”
Trần Thanh nhìn Tất Văn Bách chằm chằm.
“Tất nhiên là mở ra luôn rồi, nếu còn tiếp tục tao sợ mày không có tiền để trả, lật bài ra cho tao xem”.
Tất Văn Bách cười một cách đắc ý.
Tất Văn Bách hiểu quá rõ tên Giang Tử Phong này, chỉ cần nhìn sắc mặt cậu ấy là đoán được bài trên tay chắc chắn toàn con lẻ.
“Được”.
Trần Thanh lật lật hết mấy lá bài lên.
Mọi người ở đây nhìn thấy bài trên tay Trần Thanh thì cười ồ cả lên.
“Con lớn nhất bài là 5 bích. Haha”.
“Bài này mà còn dám theo”.
“Cậu muốn biếu không tiền cho người ta à”.
“Có phải là bị ngu không?”
Đám người bên cạnh châm chọc.
Giang Tử Phong oán trách Trần Thanh: “Tôi nói với anh rồi, đừng cố chơi tiếp, bây giờ thì hay rồi”.
“Tên họ Trần kia, mày muốn tặng tiền miễn phí cho tao sao”, Tất Văn Bách cười đắc ý: “Con cao nhất là 5 mà còn dám cược với tao, tao muốn làm mày thua đến cái quần lót cũng không còn”.
Tất Văn Bách nói xong thì cười một cách đắc ý rồi lật hết bài trong tay ra.
Tất Văn Bách cảm giác mình chỉ chơi bừa cũng thắng được tụ bài nát trên tay Trần Thanh.
Hả!
Nhưng ngay khi Tất Văn Bách lật bài, tiếng cười của mấy người xung quanh đột nhiên im bặt.
Tất Văn Bách cũng há mốc mồm.
Bài của hắn cũng toàn con lẻ, cao nhất chỉ là 5 cơ.
Còn nhỏ hơn bài của Trần Thanh một điểm.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được”.
Tất Văn Bách cảm giác mình nhắm mắt cũng có thể thắng được thế mà lúc này lại thua rồi, hắn nói một cách khó tin.
“Mẹ kiếp, chúng ta thắng thật hả?”
Giang Tử Phong thấy thế thì kích động hét ầm lên: “Tất Văn Bách, một phát đè chết anh, haha, anh thua rồi! Kém tôi một điểm!”
Cả đêm nay Giang Tử Phong đều chưa thắng Tất Văn Bách lần nào, thế mà bây giờ có thể dựa trên tụ bài nát này mà một phát đè chết Tất Văn Bách, cậu ta thực sự vui không chịu được nữa rồi.
Trần Thanh không quan tâm đến cậu ta mà trực tiếp vơ hết tất cả đống tiền trên bàn về phía mình.
“Cậu chủ Tất, chấp nhận đi. Tôi vốn còn nghĩ mình sẽ thua, không thể nào ngờ được anh lại nhường tôi lật ra một đống bài toàn con lẻ thế này, haha...”
“Mày đợi đấy!”
Tất Văn Bách giơ tay đè lại đống tiền trước mặt Trần Thanh.
“Cậu chủ Tất, lẽ nào anh thua rồi mà không muốn trả tiền”.
Trần Thanh cười.
“Tất Văn Bách, bao nhiêu người chứng kiến ở đây, anh dám không trả tiền sao? Anh không sợ mất mặt à?”, Giang Tử Phong nói một cách khinh thường.
“Ai nói tôi không trả tiền”, Tất Văn Bách cắn chặt răng lườm Trần Thanh: “Tao còn muốn cược với mày tiếp, sao nào? Có muốn chơi tiếp nữa không?”
“Anh còn muốn cược với tôi?”, Trần Thanh cười và hỏi lại.
“Đúng!”
Tất Văn Bách hỏi lại: “Dám hay không?”
“Tất Văn Bách, cược thì cược!”, Giang Tử Phong đáp ứng luôn.
Sau đó lại nói với Trần Thanh: “Anh trai, đừng sợ. Em cược tiền với hắn thay anh. Nếu thua tính cho em, nếu thắng anh em ta chia đôi”.
Nghe được lời nói của Giang Từ Phong, Trần Thanh cười: “Hai chúng ta đánh thôi thì chán lắm, gọi bọn họ chơi cùng đi”.
“Không thành vấn đề”.
Tất Văn Bách hỏi đám người đứng xung quanh: “Các người có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì!”
Đám người xung quanh nhao nhao cả lên.
Tất Văn Bách híp mắt: “Đêm nay ai giúp tôi chơi thắng hắn đến cái quần lót cũng không còn thì sau này sẽ là anh em của tôi”.
Những người cùng chơi trên bàn nghe được lời nói đó thì đều hưng phấn hết cả lên.
Có thể làm anh em với Tất Văn Bách thì đúng thật là một chuyện tuyệt vời.
Suy nghĩ của Tất Văn Bách rất đơn giản, cả một bàn đầy người thế này kiểu gì chả có người thắng được Trần Thanh.
Chỉ cần Trần Thanh thua một cách nhục nhã là hắn đã vui lắm rồi.
Trần Thanh cười khẩy trong lòng, vốn chỉ muốn chơi một ván rồi thôi, ai ngờ Tất Văn Bách lại muốn biếu không tiền cho anh, nếu mà như thế thì anh cũng không cần phải khách sáo làm gì.
Giang Tử Phong sợ Trần Thanh áp lực cho nên liền ngồi xuống bên cạnh nói: “Anh trai, anh đừng thấy áp lực, cái em có là tiền, tất nhiên nếu thắng được thì là tốt nhất. Em đặt hết hi vọng vào anh đó”.
“Yên tâm đi”, Trần Thanh tự tin nói: “Tôi sẽ khiến cho bọn họ thua không còn mảnh giáp”.
“Hừ, mày làm được rồi nói cũng không muộn”, Tất Văn Bách hừ lạnh: “Chia bài”.
Tất Văn Bách vừa nói xong liền có người chia bài.
Vừa chia bài xong Trần Thanh đã nhìn sang ngay lập tức.
Ván bài này của Tất Văn Bách không tệ, lại còn có Thuận Tử 678.
Hai nhà khác thì cầm đôi.
Có một người chơi khác toàn bài lẻ.
Trần Thanh lại nhìn xuống bài của mình rồi không nhịn được mà bật cười.
Đây đúng là ván bài oan gia, bài của anh cũng có dây, mà lại là Thuận Tử 789, vừa hay hơn Tất Văn Bách một bậc.
Đây không phải ván bài oan gia thì là gì?
Mà Tất Văn Bách lại là người làm cái.
Hắn vẫn chọn không xem bài.
Hắn trực tiếp đẩy tiền về phía trước: “100 ngàn tệ”.
Vòng đầu tiên không có gì bất ngờ, mọi người đều chọn không xem bài. Cược một ván rồi tính sau.
Vòng 2, Tất Văn Bách nói: “200 ngàn tệ”.
Tất Văn Bách nói xong thì nhà dưới của hắn chọn xem bài, xem xong thì trực tiếp bỏ bài.
Lại đến một người chơi tiếp theo, xem một lần rồi trực tiếp tăng lên 400 ngàn tệ.
Còn một người chơi nữa, nhìn xong thì thấy đôi của mình nhỏ quá cũng bỏ bài theo.
“Tôi theo!”, Trần Thanh nói.
“Anh trai, anh không muốn xem bài trước sao, cứ cẩn thận xem qua một lượt đi”, Giang Tử Phong nói với Trần Thanh.
“Không xem!”, Trần Thanh không đồng ý với ý kiến của cậu ấy.
Tất Văn Bách thấy Trần Thanh vẫn theo tiếp thì lần này lại chọn xem bài.
Xem xong hắn hét lên: “500 ngàn tệ”.
Một người chơi khác nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Tất Văn Bách như thế thì liếc qua bài của mình một cái rồi bỏ bài.
“Đến mày rồi!”
Tất Văn Bách nhìn chằm chằm Trần Thanh: “Mày có theo hay không?’
“Tất nhiên là theo rồi!”
Trần Thanh không nghĩ nhiều.
“Anh...”, Giang Tử Hạo bắt đầu lo lắng.
Trần Thanh vẫn im lặng.
Tất Văn Bách thấy cũng hòm hòm rồi.
Hắn nói: “Bài của tao là Thuận Tử, mày mở ra cho tao xem”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!