Chương 324: Thực hiện cá cược đi!
Chu Hán Khanh không ngờ rằng Trần Thanh lại dám làm to chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy, vốn hắn còn nghĩ là đám người này muốn ngăn cản hành động của Trần Thanh nhưng không nghĩ đến họ lại không hề có một chút phản ứng nào.
“Mày còn không ra thì tao buộc phải kéo mày ra đấy”, Trần Thanh nhìn bộ dạng giả ngốc của Chu Hán Khanh thì lập tức vẫy tay, mấy tên bảo vệ của hồ Lộc Minh lập tức xông vào trong đám đông lôi hắn ra ngoài.
Vốn mấy tên bảo vệ này còn không biết Chu Hán Khanh là ai nhưng khi họ đi đến thì đám người xung quanh đã tự động dạt nhanh sang hai bên, chỉ còn lại Chu Hán Khanh với vẻ mặt oán giận đứng ở đó.
“Mày rốt cuộc là ai?”, Chu Hán Khanh nghe được lời nói của Trần Thanh thì tâm trạng trở nên buồn bực, lập tức hỏi.
“Mày quan tâm tao là ai để làm gì, chút nữa sẽ biết ngay thôi, bây giờ, quỳ xuống, gọi ông”, Trần Thanh đạp một nhát vào đầu gối Chu Hán Khanh, hắn không khống chế được cơ thể mình mà lập tức quỳ xuống.
Bị Trần Thanh làm nhục như vậy, mặt hắn lập tức đỏ hết cả lên rồi chật vật muốn đứng dậy.
“Mày dám đứng lên thì tao sẽ đánh gãy chân mày, khiến cho cả đời này mày chỉ có thể quỳ gối mà đi đường”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
Nghe được lời này của Trần Thanh thì Chu Hán Khanh vốn còn muốn đứng dậy lập tức dừng lại, chỉ là ánh mắt nhìn Trần Thanh vẫn tràn ngập sự thù hằn.
“Tuy tao không biết mày là ai nhưng nhà họ Chu chúng tao ở đất Long Hải cũng là một tập đoàn lớn có máu mặt, mày tốt nhất mau thả tao ra, nếu không mày sẽ phải hối hận về tất cả những gì mày đã làm ngày hôm nay”, Chu Hán Khanh nhìn Trần Thanh rồi nói.
“Thật là một thằng đần”, Trần Thanh lắc đầu, đầu óc tên Chu Hán Khanh này đúng là bị chó gặm, lúc này rồi còn nhắc đến chống lưng của hắn để đe dọa anh, đây không phải tự tìm đường chết sao.
“Nếu mày không thực hiện cá cược thì tao nghĩ cái lưỡi của mày cũng không còn tác dụng gì nữa đâu, cắt đi”, sắc mặt của Trần Thanh vô cùng bình tĩnh, anh nói với hai tên bảo vệ đứng cạnh.
Hai tên đó lập tức đi lên giữ chặt lấy Chu Hán Khanh, một tên trong đó rút một con dao găm đen nhánh từ eo ra, tên còn lại thì giữ chặt lấy miệng Chu Hán Khanh.
“Đừng, tao gọi”, Chu Hán Khanh nhìn thấy vậy thì biết là đối phương dám làm thật, hắn không muốn chỉ vì một vài chữ đó mà bị cắt mất lưỡi.
“Gọi đi”, Trần Thanh vẫy tay làm ám hiệu cho hai tên bảo vệ đó lùi ra sau, rồi mới nói.
“Ông, ông, ông”, giọng Chu Hán Khanh ấm ức, hắn cắn chặt môi rồi nhả ra vài chữ từ kẽ răng.
“Không nghe thấy, nói to lên, lặp lại một lần nữa”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
“Tên họ Trần kia, mày đừng có quá đáng, tao dù gì cũng là người của thành phố Long Hải đấy”, Chu Hán Khanh cắn răng hét lên một cách tức giận.
“Quá đáng đúng không, còn quá đáng hơn được nữa đấy”, Trần Thanh đấm thẳng một phát vào mặt Chu Hán Khanh khiến cho hắn lập tức rụng mất mấy cái răng, rồi đạp thêm một cước vào người hắn.
“Không phải mày là người có máu mặt sao? Nào, gọi to lên cho tao”, Trần Thanh lạnh giọng nói.
“Tao...”, bị Trần Thanh cho một đấm thì Chu Hán Khanh thực sự thành thực hơn, hắn run cầm cập gọi mấy tiếng “ông” thì Trần Thanh mới cho qua.
“Hồ Lộc Minh này là địa bàn của ông, ai cho chúng mày cái gan dám đến đây gây chuyện?”, Trần Thanh xử lý xong Chu Hán Khanh rồi mới nói với đám cậu ấm kia.
Nghe được lời này của Trần Thanh thì đám người đó đều vô cùng ngạc nhiên, khi họ vào đây đúng là có nhìn thấy biển cảnh báo, nhưng thứ đồ chơi đó không có tác dụng gì với đám họ cả, đúng là có mà như không, nên họ mới lập tức xông vào, lại còn đập bỏ luôn cái bảng đó.
Nhưng không ngờ đến rằng chủ nhân của hồ Lộc Minh lại ngang ngược và vô lý như vậy, lập tức bao vây họ.
“Tao cũng không làm khó bọn mày nữa, mỗi người trả 5 triệu tệ tiền chuộc, thiếu một xu cũng không được”, Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ thì nói.
Chuyện tiếp theo anh không nhúng tay vào nữa mà để cho Hứa Nghị đi thu tiền, người có tiền thì chỉ cần nộp ra là sẽ được đi, nếu không có thì bảo người nhà đem tiền đến.
“Anh Thanh, không ngờ là anh lại giỏi như thế, quả không hổ là người mà em thích”, Giang Uyển Quân hai mắt phát sáng, nói một cách hưng phấn.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên đi về rồi”, Trần Thanh nhìn Giang Uyển Quân một cái rồi không muốn dây dưa gì với cô nữa, dù gì Giang Sơn cũng là người đứng đầu ở thành phố.
“Sao chứ, em còn chưa được đi chơi ở hồ Lộc Minh bao giờ, nếu không anh đưa em đi một vòng, em đảm bảo đợi đến khi chơi xong em sẽ về luôn”, Giang Uyển Quân nghe thấy Trần Thanh muốn đuổi người thì lập tức không vui, bĩu môi nhỏ làm nũng.
“Ông chủ, đám người cậu chủ Giang không có ở đây, đều về thành phố cả rồi”, lúc này Hứa Nghị bước đến nói với Trần Thanh.
“Hả? Họ không ở yên trong núi mà chạy ra ngoài làm gì”, nghe được lời này của Hứa Nghị thì Trần Thanh lập tức cau mày.
“Cái này tôi cũng không rõ, họ chỉ nói là muốn cho cậu một bất ngờ”, Hứa Nghị lắc đầu nói.
“Được, các anh dẫn người về đi”, Trần Thanh gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tử Phong.
“Đại ca, sao anh không ở trong biệt thự”, điện thoại vừa kết nối thì Giang Tử Phong đã nói một cách buồn bực.
“Các cậu không tu luyện cho tốt mà chạy đi đâu thế?”, Trần Thanh không vui hỏi.
“Đại ca, chúng em đều luyện đến hậu thiên võ giả rồi, không phải là muốn cho anh một sự bất ngờ sao, kết quả là không gặp được anh”, Giang Tử Phong ấm ức giải thích.