Chương 323: Thao tác quá đẹp
“Wow! Thật không thể tin vào mắt mình mà”.
“Đúng là không phải người, qua khúc cua như vậy cũng không cần giảm tốc độ”.
“Đừng vội, các khúc cua phía sau sẽ càng khó hơn, anh ta chắc chắn sẽ giảm tốc độ thôi”.
“Mỗi người đều có ưu khuyết riêng, không nên so sánh, lúc trước thấy Lạc Thu đua xe còn cảm thấy rất lợi hại. Bây giờ cảm thấy không đủ kinh ngạc rồi”.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều gào lên, bèn thay đổi lập trường.
Bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, vẻ mặt của Giang Uyển Quân trên xe cũng thay đổi rõ rệt. Cô ấy không ngờ Trần Thanh lại qua được khúc cua như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người vượt qua khúc cua như thế này.
Tới lúc này, Giang Uyển Quân biết, không thể nói chuyện với anh. Như vậy thật sự quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để anh phân tâm.
Cuộc đua trôi qua rất nhanh, khoảng cách giữa hai chiếc xe chưa tới 200m. Nếu là bình thường, cũng chỉ là hơn thua ở chuyện đạp ga, nhưng trong cuộc đua xe kiểu này vẫn có rất nhiều chênh lệch.
“Còn hai khúc cua, không biết Lạc Thu có bị đuổi kịp hay không”.
“Nếu vẫn không giảm tốc độ ở các khúc cua như trước thì chắc chắn có thể đuổi kịp”.
“Nhưng hai khúc cua này là hẹp nhất, e là không thể không giảm tốc độ”.
Lúc này, những người xung quanh đều bắt đầu suy đoán.
“Chết tiệt. Sao kỹ thuật lái xe của tên Trần Thanh này lại lợi hại như vậy?”, vẻ mặt của Chu Hán Khanh tái mét đi. Nếu trước đó, xe của Trần Thanh cũng khởi động chạy như xe của Lạc Thu, e là lúc này Lạc Thu còn không thể nhìn thấy đèn ở đuôi xe của Trần Thanh.
“Anh Thanh, vẫn còn hai khúc cua nữa, cố lên!”, lúc này ánh mắt của Giang Uyển Quân nhìn anh tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn sự tôn sùng.
“Yên tâm đi!”, ánh mắt của Trần Thanh rất điềm tĩnh, tốc độ không hề giảm chút nào.
“Độ cong của hai khúc cua có hơi hẹp, phải cẩn thận”, Giang Uyển Quân lên tiếng.
“Không sao, chuyện nhỏ mà”, Trần Thanh gật đầu, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nên sớm đã nhìn thấy, trong đầu không ngừng tính toán về khúc cua này.
Đối với anh mà nói thì độ cong của khúc cua này không hề khó chút nào.
Năm đó, khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bị người ta săn lùng, độ nguy hiểm còn nhiều hơn cả lúc này, nhưng anh cũng chưa từng giảm tốc độ, vì giảm tốc độ có nghĩa là kết thúc mạng sống.
Khúc cua đầu tiên sắp tới, xe của Lạc Thu quả nhiên bắt đầu giảm tốc độ ở khúc cua này. Còn tốc độ xe của Trần Thanh không hề thay đổi, anh phóng lên một cách điên cuồng.
Lạc Thu dĩ nhiên nhìn thấy xe của Trần Thanh, hắn ta trực tiếp lách vào góc trong cùng tại khúc cua. Nếu Trần Thanh muốn vượt thì e chỉ có một hậu quả, đó chính là lao xuống dưới vách núi.
“Không hay rồi”.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hét lên lên.
Trong tầm mắt của mọi người, xe của Trần Thanh quả nhiên muốn vượt qua, còn xe của Lạc Thu cũng đã tới khu vực hẹp nhất của khúc cua, xe của Trần Thanh bất ngờ bẻ lái, hung hăng đâm vào xe của Lạc Thu. Vốn dĩ một trong những bánh xe của Trần Thanh có một bánh đã bị treo lơ lửng, nhưng lúc đâm vào xe của Lạc Thu thì xe của anh đã lao qua một cách thần kỳ.
“Mẹ ơi, thao tác quá đẹp”.
“Thao tác này đúng là xuất thần mà”.
“Quá lợi hại, đây mới là đại thần đua xe”.
“Vẫn còn một khúc cua, với thực lực của Trần Thanh, Lạc Thu không có cơ hội nào rồi”.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ và đầy mạo hiểm này, ai nấy đều hô toáng lên. Nếu không phải Trần Thanh đâm vào xe của Lạc Thu thì e đã rơi xuống vách núi rồi.
“Em sợ chết đi được”, lúc này sắc mặt của Giang Uyển Quân trắng bệch, rõ ràng cảnh lúc nãy đã khiến cô ấy sợ đến chết khiếp. Phải biết khúc đó không hề có lan can bảo vệ, cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh bên dưới vách đá.
“Yên tâm đi, mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi”, Trần Thanh vô cùng tự tin, mọi chuyện lúc nãy đều nằm trong tính toán của anh, bao gồm chuyện va chạm.
Cho nên anh không có gì phải lo lắng cả.
Tốc độ xe của Trần Thanh chỉ có lúc va chạm vừa rồi mới hơi giảm đi, nhưng sau đó lại tăng trở lại, nhanh chóng lao về khúc cua cuối cùng.
Lạc Thu bị Trần Thanh va phải. Điều này khiến hắn ta vô thức đạp phanh. Chờ tới lúc hắn ta khởi động xe lại và đi về phía trước thì xe của anh đã đi mất hút rồi.
“Chết tiệt. Cái tên khốn này, không sợ rơi xuống vách núi sao”, sắc mặt của Lạc Thu vô cùng khó coi nhưng hắn ta không hề bỏ cuộc mà cố gắng đuổi theo Trần Thanh lần nữa.
Tới khúc cua cuối cùng, tuy là nguy hiểm nhất nhưng không có xe của Lạc Thu cản trở nên Trần Thanh đã vòng qua khúc cua một cách rất thuận lợi.
Vượt qua khúc cua cuối cùng, chỉ còn một đoạn đường dài 100m là lên đến đỉnh núi.
“Thắng rồi, thật sự thắng rồi”.
“Thực lực chênh lệch nhiều vậy, tuyệt đối là tay đua cấp đại thần”.
“Thật không ngờ ở thành phố Nam Hải còn có thể thấy được tay đua lợi hại như vậy”.
“Lần này, Lạc Thu tiêu rồi, khiến Chu Hán Khanh thua cuộc, không đơn giản là mất tiền mà còn cả thể diện nữa”.
Những người xung quanh sau khi thấy xe của Trần Thanh lên đến đỉnh núi, ai nấy đều điên cuồng vỗ tay. Tuy Trần Thanh không thể nghe thấy nhưng dù gì cũng có thể bày tỏ được tâm trạng kích động của họ.
“Cậu chủ, chúng tôi đã tới nơi rồi, giờ phải làm gì đây?”, sau khi Trần Thanh tới đỉnh núi, điện thoại của anh reo lên, Trần Thanh nghe máy, là Hứa Nghị gọi tới.
“Khống chế toàn bộ đám tay đua này đi, dám đến địa bàn của tôi đua xe thì phải để bố mẹ bọn chúng đem tiền tới mà chuộc người”, Trần Thanh thờ ơ nói, nói xong thì liền cúp máy.
“Anh Thanh, sao vậy?”, nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Thanh, Giang Uyển Quân ngạc nhiên và hỏi.
“Anh đã mua đấu giá hồ Lộc Minh này rồi, những người không mời mà đến, đương nhiên là phải được dạy dỗ cho một bài học”, Trần Thanh mỉm cười, cũng không có ý che giấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!