Chương 318: Kỹ thuật lái xe
Bên trong một căn nhà tứ hợp viện, cách thủ đô hàng ngàn dặm, một ông lão đột nhiên nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
“Kẻ nào? Ai đã giết chết cổ trùng yêu quý của ta!”, sắc mặt ông lão tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét lên.
“Không ổn, xem ra nhiệm vụ thất bại rồi, phải báo cho cậu chủ một tiếng”, ông lão đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng đứng lên.
Trần Thanh đương nhiên không hề biết, có người cách hàng ngàn dặm đang nghĩ đến mình.
Trần Thanh không ngờ lại có chiêu cổ trùng này, khi anh dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, không nhìn xuyên thấu cơ thể của đối phương, nếu không chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Người cũng đã chết rồi, có nhìn cũng chẳng có ích gì.
Trần Thanh rời đi ngay lập tức, về phần tay súng bắn tỉa, anh không hề định đi xử lý, ngược lại anh muốn xem xem, người đứng đằng sau sẽ che đậy chuyện này như thế nào.
Trần Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi này, đồng thời xóa sạch dấu vết của mình.
“Cậu Trần, sao rồi? Giải quyết được chưa?”, Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Thanh lên xe, lập tức hỏi.
“Tôi đã giải quyết rồi, nhưng không hỏi ra được kẻ chủ mưu đứng sau là ai, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, là người đến từ thủ đô”, ánh mắt của Trần Thanh có chút lạnh lùng, anh không ngờ kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này lại là người từ thủ đô.
Thế nhưng, thủ đô rất rộng lớn, lại có nhiều thế lực, hoàn toàn không có cách nào tra xét, chỉ có thể từ từ đợi cơ hội điều tra mà thôi.
“Đi thôi, trở về!”, Trần Thanh không nói gì nhiều, bảo Hứa Thiệu Phong đưa mình trở về.
Giải quyết được tay súng bắn tỉa, ít nhất là trong khoảng thời gian này, Nam Cung Yến sẽ an toàn.
“Lão Hứa, sắp tới anh bí mật để ý những người từ nơi khác vào thành phố Nam Hải giúp tôi, tôi không muốn bị ám sát một lần nữa!”, Trần Thanh nghĩ hệ thống tình báo của Hứa Thiệu Phong tốt hơn Tô Hồng Mị, anh lại muốn bồi dưỡng một chút, dù sao thì, dù là trước kia hay hiện tại, tình báo luôn luôn là khâu quan trọng nhất.
“Yên tâm đi, cậu Trần, tôi không dám nói những chuyện khác, nhưng về khâu tình báo, ở thành phố Nam Hải này, thật sự không có ai có thể sánh bằng tôi đâu”, nghe thấy lời dặn dò của Trần Thanh, Hứa Thiệu Phong lập tức vỗ ngực cam đoan.
Hai người rất nhanh đã trở về biệt thự, sau khi Trần Thanh xuống xe, Hứa Thiệu Phong liền rời đi.
Trần Thanh suy nghĩ một chút, định trở lại Hồ Lộc Minh, thế nhưng, anh còn chưa kịp tiến vào biệt thự thì đã bị một chiếc xe chặn lại.
“Anh Thanh, lâu lắm rồi anh không đến thăm người ta, người ta nhớ anh lắm đó”, vốn dĩ Trần Thanh còn đang suy nghĩ, ai mà to gan thế, dám chặn đường của anh, hóa ra là Giang Uyển Quân.
Một thời gian không gặp mà Giang Uyển Quân ngày càng xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da trắng mịn, đôi mắt hoạt bát như biết nói.
“Uyển Quân đó à, sao em lại đến Nam Hải?”, thấy Giang Uyển Quân xuất hiện, Trần Thanh vẫn cảm thấy hơi khó hiểu, cô tiểu thư Giang Uyển Quân này nhàn nhã như vậy sao? Không ở thành phố của mình mà lại chạy đến đây.
“Anh Thanh, anh không đến thành phố thăm em, em chỉ có thể đến đây tìm anh thôi, sao hả? Anh không chào đón em sao?”, Giang Uyển Quân nũng nịu nói.
Trần Thanh đột nhiên đau đầu, từ sau khi chữa khỏi bệnh cho Giang Uyển Quân, Trần Thanh có chút sợ cô ấy, anh vốn còn nghĩ rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng không ngờ, dường như Giang Uyển Quân không hề thay đổi chút nào.
“Hoan nghênh chứ, đương nhiên là rất hoan nghênh em rồi”, Trần Thanh ngượng ngùng cười, sau đó trái với lương tâm nói.
Cô nàng Giang Uyển Quân này xinh thì xinh thật đấy, nhưng cửa nhà họ Giang thì không dễ vào như vậy đâu, đừng để đến đó mà bị cảnh cáo một phen thì mất hứng lắm.
“Anh Thanh, đây là nơi ở của anh sao, sao anh không mời em vào ngồi một chút nhỉ?”, Giang Uyển Quân nhanh chóng bước đến trước mặt Trần Thanh, ôm tay của anh, cực kỳ thân thiết nói.
Trần Thanh cảm nhận được sự mềm mại từ cánh tay, vội vàng rút tay ra, kết quả Giang Uyển Quân giống như không hề để ý đến, lại ôm lấy cánh tay Trần Thanh, hơn nữa còn ôm rất chặt, điều này khiến Trần Thanh không thể làm gì được.
“Anh vẫn còn chút việc, em lái xe về đi!”, Trần Thanh không muốn người phụ nữ khác vào biệt thự, vì thế anh lập tức tìm một cái cớ.
“Em cũng không để ý đâu, em sẽ đi theo anh, nếu như có chuyện gì, không chừng em còn có thể giúp ấy”, Giang Uyển Quân không hề ngượng ngùng chút nào, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Nơi anh đến, không hợp với em đâu”, Trần Thanh hơi bối rối, ấp úng nói.
“Á... anh Thanh, anh... không ngờ anh lại đến nơi như thế, có phải vợ của anh không thể thỏa mãn anh không? Có lẽ, chúng ta có thể thử một chút!”, Giang Uyển Quân nghe xong, lập tức mở to mắt, sau đó bẽn lẽn nói.
“Khụ khụ...”
Trần Thanh sao có thể ngờ Giang Uyển Quân lại nói ra những lời như vậy được, suýt nữa thì anh bị nghẹn chết rồi.
Lượng thông tin ở đây thật sự quá lớn rồi, không ngờ cô ấy lại biết mình có vợ, nhưng Trần Thanh cũng nghĩ đến bố của cô ấy là ai, cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất, chính là cô ấy tỏ tình với anh, điều này quá đáng sợ.
“Uyển Quân, trong lòng anh, em là em gái, em vẫn còn nhỏ, sau này không được nói những lời như thế, biết chưa?”, Trần Thanh giả bộ nghiêm túc nói với Giang Uyển Quân.
“Người ta không thèm làm em gái của anh đâu, hơn nữa, người ta nhỏ chỗ nào? Anh xem đi!”, nói xong, Giang Uyển Quân bĩu môi, đứng thẳng người.
“Được rồi, anh bị em đánh bại rồi, nếu em đã đi xe, thì anh sẽ không lái xe nữa, đến Hồ Lộc Minh thôi”, Trần Thanh bị Giang Uyển Quân đánh bại hoàn toàn, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
“Hồ Lộc Minh, woa, nơi tốt đó, non xanh nước biếc, không có bóng người. Hóa ra, anh Thanh thích kiểu này à!”, Giang Uyển Quân ngượng ngùng, nhìn Trần Thanh.