Chương 312: Nguy hiểm mới
Trái tim Nam Cung Yến run lên, sắc
mặt cô thay đổi hẳn.
Đúng lúc này, Trần Thanh nói tiếp:
"Anh hối hận vì không cho em một
lần cầu hôn cả đời khó quên, hối
hận vì không cho em một đám cưới
hoành tráng, hối hận vì không quen
biết em sớm hơn".
Vốn dĩ sắc mặt của Nam Cung Yến
đang dần trở nên ảm đạm, nhưng
sau khi nghe thấy lời giãi bày nặng
tình ấy của anh, cô không khỏi cảm
động, nỗi tủi hờn trong lòng như
muốn trào ra.
Chẳng có cô gái nào không muốn
có một tình yêu trọn vẹn, chẳng có
cô gái nào không muốn có một lần
cầu hôn khắc cốt ghi tâm, cũng
chẳng có cô gái nào không muốn có
một đám cưới long trọng.
Cô cứ thế gả cho Trần Thanh một
cách qua loa, không có cầu hôn,
không có đám cưới, không có áo
cưới, càng không có tình yêu.
Cô từng trách bố mình và ông nội,
vì sao bọn họ lại chi phối tình cảm
của cô, tự tiện quyết định thay cô!
Nhưng sau khi nghe thấy lời bày tỏ
nặng tình của Trần Thanh, mọi nỗi
ấm ức đều tan thành mây khói.
Nhưng sự tủi hờn của cô trong
những ngày qua lập tức bùng nổ.
"Hu hu...", Nam Cung Yến òa khóc,
cô nhào vào lòng Trần Thanh.
Cô muốn xả hết những tủi hờn
trong bao ngày qua ra ngoài, hôm
nay là một cơ hội tốt.
Cảm nhận được nỗi tủi hờn của cô,
Trần Thanh đau lòng tột độ, anh
ôm lấy cô, vuốt nhẹ vào lưng cô.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng
Nam Cung Yến cũng xả hết những
bức bối trong lòng ra.
Ôm một người đẹp quyến rũ nóng
bỏng như thế, chẳng thể có chuyện
Trần Thanh không rung rinh cho
được.
Nam Cung Yến khóc đỏ hoe đôi
mắt, bờ môi cũng đỏ mọng ướt át,
Trần Thanh không kìm nén được,
anh kề sát vào bờ môi ấy.
Nam Cung Yến cũng cảm nhận
được hơi thở nóng rực của anh, đôi
mắt trở nên mê ly.
Môi của hai người càng lúc càng
gần, Trần Thanh kích động không
thôi.
Vào lúc mà anh sắp đạt được ước
muốn, trực giác mách bảo anh đang
có nguy hiểm rình rập.
Theo bản năng, Trần Thanh ôm
Nam Cung Yến ngả vật ra sô pha.
"Xì..."
Viên đạn đã được gắn thiết bị giảm
thanh xẹt qua vị trí vừa rồi của Trần
Thanh và Nam Cung Yến, dập tắt
ngọn nến trên bàn.
Vốn Nam Cung Yến đang trong cơn
mê tình, bị Trần Thanh ôm mạnh
như thế, cô giật mình tỉnh táo lại.
Cảm nhận thấy Trần Thanh đã ôm
mình lên sô pha, Nam Cung Yến
không khỏi bối rối.
Anh... Anh vội vàng như thế sao?
Bây giờ anh định làm thế với cô hả?
Rốt cuộc cô có nên phản kháng
không đây?
"Đừng nhúc nhích, có người đến",
Trần Thanh ôm lấy Nam Cung Yến
rồi nói khẽ vào tai cô.
Đồng thời, anh dùng mắt xuyên
thấu nhìn xung quanh một lượt.
Có mấy người vừa nhảy qua tường
vào biệt thự, còn tay súng bắn tỉa
thì cách quá xa nên tạm thời anh
chưa phát hiện ra.
"Cái gì?", nghe thấy anh nói vậy,
Nam Cung Yến giật mình ngẩng đầu
lên, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của
anh, cô bất giác cảm thấy yên tâm
hơn nhiều.
"Mục tiêu của chúng là vợ mình",
Trần Thanh tính toán góc độ bắn
lén của viên đạn vừa rồi, phát hiện
ra nó nhắm thẳng vào đầu của Nam
Cung Yến.
Đối với tay súng bắn tỉa, mục tiêu
mới là quan trọng nhất, vậy nên
Trần Thanh dễ dàng đoán ra những
kẻ đó đang nhằm vào Nam Cung
Yến.
"Dám có ý đồ giết vợ tao, chán
sống rồi!", trong lòng Trần Thanh
dâng lên sát ý, anh hạ quyết tâm
bất kể đối phương là ai thì anh cũng
phải diệt trừ tận gốc.
"Vợ à, ôm lấy anh, tuyệt đối đừng
buông tay ra, để anh tìm nơi nào đó
an toàn cho em ẩn nấp", Trần
Thanh nhẹ giọng nói với Nam Cung
Yến. Dù sao Nam Cung Yến ở bên
cạnh thì anh sẽ phân tâm, đến lúc
đó mà làm cô bị thương thì sẽ
không hay.
Không đợi Nam Cung Yến trả lời,
Trần Thanh đã nhanh chóng ôm cô
nhảy lên, đi tới trước tầng hầm cất
đống đá cược ngọc và Phỉ Thúy lần
trước. Tầng hầm ấy được xây dựng
để phòng ngừa động đất, hiện tại
có thể dùng để trốn tránh nguy
hiểm.
"Vợ à, em núp ở đây, nếu anh
không gọi thì em đừng lên tiếng.
Bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì
cũng không được ra, nhớ chưa?",
Trần Thanh đưa Nam Cung Yến tới
tầng hầm rồi dịu dàng nói.
"Anh... Còn anh thì sao? Hay là
chúng ta cùng trốn vào rồi gọi điện
thoại cho đám Đường Võ?", trái tim
Nam Cung Yến căng như dây đàn,
cô sốt sắng nói.
"Không sao, mấy con chuột nhắt ấy
mà, lát nữa anh sẽ đi giải quyết
chúng. Anh sẽ quay lại tìm em
nhanh thôi, nhớ những gì anh dặn
đó", dứt lời, Trần Thanh đóng cửa
tầng hầm lại, sau đó mang một vài
thứ đồ rất nặng tới chặn trước cửa
hầm. Cho dù đối phương tìm được
cửa vào cửa tầng hầm thì cũng cần
mấy người để khiêng đồ đi, không
thể mở ra ngay được.
Sau khi làm xong, trong mắt Trần
Thanh hiện lên sát ý điên cuồng. Lũ
khốn ấy đã muốn chết thì anh sẽ
cho chúng toại nguyện.
"Nhất định phải cẩn thận đó, tôi chờ
anh", trong tầng hầm vọng ra giọng
nói loáng thoáng của Nam Cung
Yến, khiến Trần Thanh cảm thấy ấm
áp.
"Vợ yên tâm đi, chồng em là siêu
nhân đó, không sao đâu", Trần
Thanh nhẹ giọng nói, sau đó nhanh
chóng biến mất.
"Tổ một tổ hai nhanh chóng tìm
kiếm, tìm ra mục tiêu thì giết chết
rồi rút lui!", sau khi Trần Thanh ẩn
núp, vài bóng người nhanh nhẹn
xông vào biệt thự tìm kiếm.
Trần Thanh di chuyển nhanh như
cắt, đám người ấy chẳng hề phát
hiện ra anh.
"Rắc rắc..."
Anh nhanh chóng tìm được một
người, đá một cú vào cổ tên đó.
Tên đó còn chưa kịp rên thì xương
cổ đã bị anh đấm nát rồi.
Tiếng động phía bên này nhanh
chóng thu hút sự chú ý của những
tên khác, đến khi bọn chúng chạy
tới thì tên kia đã chết ngay đơ rồi.
"Chết tiệt, có cao thủ, tất cả cẩn
thận!", vừa vào biệt thự, còn chưa
kịp tìm ra mục tiêu mà đã hi sinh
một người, sắc mặt của người đàn
ông cầm đầu tái hẳn đi.
"Cẩn thận có tác dụng à?", đúng lúc
này, giọng nói của Trần Thanh vọng
tới, ngay sau đó, lại có một tên bị
đánh gãy cổ, ngã vật xuống mặt
đất.
Tổng cộng chỉ có năm người, vậy
mà giờ đã bay màu hai người, sắc
mặt của ba tên còn lại vô cùng khó
coi, bởi vì đến lúc này bọn chúng
vẫn chưa nhìn thấy ai hết.
Tiếp đó, chưa tới hai phút sau, ba
tên chỉ còn lại một tên, kết cục của
hai tên kia giống hệt mấy tên trước.
"Ra cho tao, mày là người hay
ma?", thấy đồng bạn của mình đã bị
giết sạch, chỉ còn lại một mình
mình, người đàn ông cầm đầu trở
nên điên cuồng.
"Tao ở ngay bên cạnh mày, chỉ có
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!