A Hổ ra ngoài nói chuyện điện thoại không lâu thì quay lại.
Anh ta vừa trở lại đã đi thẳng đến bên cạnh Trần Thanh nói: "Cậu Trần, tôi đã báo với ông cụ Cố, ông nói sẽ lập tức đến ngay, nếu anh không muốn nán lại đây nữa chúng ta có thể rời đi trước, chuyện còn lại để ông cụ Cố đến xử lý là được rồi".
"Được rồi, dù sao thì tôi cũng không muốn ở lại nơi này".
Trần Thanh cười nói.
"Chúng ta đi thôi!"
Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến gật đầu rồi nhanh chóng theo bước Trần Thanh rời đi.
Nhưng Trần Thanh vừa đi được vài bước thì Tất Văn Bách lại dẫn theo mấy người cản bọn họ lại.
"Tất Văn Bách, cậu làm gì vậy? Bạn của ông cụ Cố, cậu cũng dám cản à?"
A Hổ lập tức nhăn mặt cả giận nói.
Tất Văn Bách hừ nhẹ: "A Hổ, anh muốn gạt ai vậy? Tôi nghĩ hắn là bạn của anh thì có, chắc gì đã là bạn của ông cụ Cố chứ?"
"Cậu không tin lời tôi nói?", A Hổ cắn răng nói.
"Không phải là tôi không tin anh, nhưng ở Nam Hải này, ai mà không biết ông cụ Cố mỗi tối đều nghỉ ngơi đúng giờ, làm gì có chuyện sẽ vì ai đó mà đến đây giờ này", Tất Văn Bách cười khẩy nói tiếp: "Anh vừa nói ông cụ Cố sẽ đích thân đến đây, chuyện đó không thể nào xảy ra được, anh đừng có mà chém gió!"
"Đúng đó!"
"Ông cụ Cố sẽ không vì một tên bảo vệ quèn mà đích thân đến đây đâu".
Mấy người đứng kế rối rít hùa theo.
"Ý cậu là cậu muốn ra tay chứ gì?", A Hổ nhìn chằm chằm Tất Văn Bách hỏi.
"A Hổ, anh đừng hiểu lầm. Không phải anh vừa nói ông cụ Cố sẽ đến sao? Vậy thì chúng ta chờ chút cũng chả sao mà".
Tất Văn Bách huênh hoang nói: "Ngược lại tôi lại muốn xem xem một tên bảo vệ cỏn con như vậy, thật sự có tài cán lớn đến mức nào mà có thể khiến cho ông cụ Cố vì hắn đích thân ra mặt".
A Hổ nhìn vẻ mặt này của Tất Văn Bách thì biết hắn đúng là nghĩ như thế.
"Cậu Trần, không thì chờ chút nhé?", A Hổ nhìn Trần Thanh nói.
"Cũng được thôi", Trần Thanh đáp.
"Tất Văn Bách, tầm 20 phút nữa ông cụ Cố sẽ đến, lúc đó cậu đừng có hối hận", A Hổ quay đầu lại nói với Tất Văn Bách.
Vẻ mặt Tất Văn Bách vẫn tự đắc, cười nói: "Tôi đang chờ đây, nếu tối nay ông cụ Cố không đến, mấy người cũng đừng hòng rời khỏi đây".
Hôm nay, Tất Văn Bách cảm thấy mình quá mất mặt rồi, tuyệt đối không thể nào để cho đám người Trần Thanh rời đi dễ dàng được.
"Trần Thanh, anh rất thân với ông cụ Cố sao?"
Lúc này, Nam Cung Yến ở bên cạnh nói nhỏ với Trần Thanh.
"Không thân", Trần Thanh cười đáp: "Bọn anh chỉ mới gặp nhau một lần thôi".
Hả!
Nam Cung Yến sửng sốt.
Cô cảm thấy lần này tiêu thật rồi!
Trần Thanh chỉ có duyên gặp ông cụ Cố một lần, sao mà ông cụ có thể đến chứ, đúng là chuyện phi lý mà.
Quả nhiên, theo đúng như dự đoán của mọi người.
Nửa tiếng đã trôi qua.
Vẫn chưa thấy hình bóng ông cụ Cố đâu.
Tất Văn Bách liền khoái chí nói: "Cũng đã nửa tiếng rồi, ông cụ Cố sao vẫn chưa đến, mấy người còn ra vẻ nữa không? A Hổ, đừng tưởng anh là người bên cạnh ông cụ Cố thì tôi không dám đụng tới anh, tối nay tôi không đập què chân hắn, hắn đừng mong rời khỏi đây".
"Cậu dám sao?", A Hổ trừng mắt cả giận nói.
"Anh nói xem?"
Tất Văn Bách cười gằn.
Lúc này bên cạnh Tất Văn Bách đã có không ít tay chân.
Bọn họ đã tới từ lâu, chỉ còn chờ lệnh của Tất Văn Bách.
"Chúng ta đi thôi".
Trần Thanh cũng lười để ý tới Tất Văn Bách, nắm tay Nam Cung Yến bước ra ngoài.
A Hổ theo sau Trần Thanh.
Trái lại, A Hổ vô cùng bình tĩnh, anh biết rất rõ Trần Thanh mạnh đến dường nào, cao thủ thiên tài đấy, mấy tên này có cửa sao.
"Cản bọn họ lại", Tất Văn Bách ra lệnh.
Tất Văn Bách vừa lên tiếng, mấy tên tay chân bên cạnh cầm theo vũ khí lập tức xông qua.
"Trần Thanh..."
Nhìn thấy tình hình lúc này, Nam Cung Yến sợ đến nép vào người Trần Thanh.
"Nhãi ranh, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không chịu quỳ xuống xin lỗi Phùng Nhân, mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây", Tất Văn Bách càng thêm hống hách nói.
"Tất Văn Bách, cậu không cho ai rời khỏi đây vậy?"
Tất Văn Bách vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một giọng nói dõng dạc.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người ở hiện trường nháy mắt yên tĩnh lại.
"Ông cụCố đến rồi..."
"Ông cụ Cố thật sự đến rồi!"
Sau đó, bọn họ khiếp sợ ồn ào nói.
Nét mặt của Tất Văn Bách cứng lại.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thất ông cụ Cố đang giận dữ đi đến.
Tất Văn Bách thật sự vẫn không thể ngờ là ông cụ Cố sẽ xuất hiện ở đây.
Những người bên cạnh cũng mắt chữ A mồm chữ O không tin nổi.
Ông cụ Cố thật sự vì một tên bảo vệ cỏn con mà đến.
Nam Cung Yến nhẹ giọng: "Vậy mà anh nói là không thân sao?"
"Thật sự không thân mà", Trần Thanh đáp.
Ông cụ Cố đi đến, Tất Văn Bách nhanh chóng nặn ra một nụ cười, nói: "Ông cụ Cố, sao ông lại đích thân đến đây?"
Mặc dù nhà của Tất Văn Bách là một tập đoàn lớn ở Nam Hải, nhưng so với vị ông cụ Cố trước mặt này đây, thì không đáng để nhắc đến.
Chát!
Tất Văn Bách vừa nói xong liền ăn một cái tát của ông cụ Cố.
Ông cụ Cố đánh Tất Văn Bách xong, hừ lạnh rồi nói: "Tôi không đến được à? Nếu tôi không đến, chắc cậu sẽ ra tay đánh cậu em này của tôi bị thương quá".
Tất Văn Bách nghe ông cụ Cố nói vậy, toàn thân hắn rét lạnh, run rẩy nói: "Cố... ông cụ Cố, hắn là anh em của ông sao?"
"Cậu nói xem?", ông cụ Cố trừng mẳt nhìn Tất Văn Bách.
Tất Văn Bách bị doạ sợ câm như hến.
Toàn bộ người bên cạnh cũng choáng váng.
Một tên bảo vệ cỏn con mà lại là anh em của ông cụ Cố sao?
Đây là chuyện chẳng một ai ở đây nghĩ tới, thậm chí cũng không dám tin vào mắt mình.
Nhưng bây giờ chính Ông cụ Cố đã nói vậy thì làm sao có thể là giả được.
A Hổ nhìn thấy nét mặt của bọn họ thì cười thầm, đã cảnh cáo mấy người từ đầu mà mấy người không nghe, Trần Thanh đâu phải chỉ là cậu em của ông cụ Cố đâu, mà nói đúng hơn chính là ân nhân của ông cụ Cố đấy.
Dám ức hiếp ân nhân của ông cụ Cố, ngày tàn của mấy người tới rồi!
Lúc này, ông cụ Cố đi về phía Trần Thanh, rồi nhìn anh nói: "Trần Thanh, cậu có sao không? Bọn hắn có làm gì cậu không? Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho cậu! Có phải Tất Văn Bách muốn xúc phạm cậu không? Chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn".
Tất Văn Bách nghe thế liền vội vã phân bua: "Ông cụ Cố, chuyện này không liên quan đến tôi... Là tại Phùng béo, Phùng béo muốn kiếm chuyện với hắn".
Phùng Nhân nghe xong lời Tất Văn Bách nói thì vội vã muốn giải thích, nhưng vì miệng của hắn đã bị thương, không có cách nào nói ra tiếng được.
Ông cụ Cố liền trừng mắt nhìn Phùng Nhân, ông lạnh giọng nói: "Gần đây nhà họ Phùng đắc ý vênh váo quá nhỉ? Xem ra phải cho nhà họ Phùng các người một bài học mới được".
Ầm!
Phùng Nhân nghe ông cụ Cố nói thế, hắn sợ đến té xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!