Chương 309: Giữa hồ
Con rắn nhỏ thấy người này bị nó
giam cầm lại, lập tức rít lên một
tiếng, nhanh chóng lao về phía Trần
Thanh.
Trần Thanh không thoát khỏi sự
giam cầm của xoáy nước, mà anh
dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn
thẳng vào quỹ tích chuyển động của
con rắn nhỏ.
Đợi đến khi nó đến trước mặt Trần
Thanh, anh thoát khỏi sức mạnh
của dòng nước nhanh như chớp,
nhanh chóng vươn hai ngón tay ra,
bóp lấy đầu con rắn nhỏ.
“Tốt nhất là mày đừng có giãy dụa,
nếu tao chỉ cần dùng sức, bóp nát
đầu của mày, thì mày xong đời!”,
Trần Thanh cầm con rắn nhỏ nhanh
chóng ngoi lên mặt nước, đáp
xuống thuyền, sau đó đe dọa nó.
Điều khiến Trần Thanh không ngờ
đến chính là, con rắn nhỏ này lại lộ
ra ánh mắt như con người, tủi hờn,
sợ hãi run lên.
“Ồ, nhóc con mày nghe hiểu tao nói
gì sao?”, Trần Thanh không ngờ con
rắn nhỏ lại có thể nghe hiểu được
lời nói của mình, hơn nữa ánh mắt
lại giống con người như vậy.
Có lẽ nó không thuộc về dã thú
hoặc là mãnh thú, mà thuộc về yêu
thú?
“Nhóc con, mày sợ tao sẽ cướp linh
dược của mày sao?”, Trần Thanh
nắm ngay bảy tấc của con rắn nhỏ,
lập tức hỏi.
“Xì xì...”
Con rắn bảy màu lập tức thè lưỡi ra,
dường như đang đồng ý với lời nói
của Trần Thanh.
“Nếu như mày bảo vệ mộc thạch
bảy màu kia tốt, đợi sau khi tao
luyện ra đan dược, tao sẽ để lại cho
mày một viên Phá Chướng Đan,
mày bảo vệ hòn đá là vì tự đột phá,
tiến hóa, đúng không?”, Trần Thanh
lập tức hứa hẹn.
“Xì xì...”
Trần Thanh không ngờ, con rắn bảy
màu nghe vậy thì lại đột nhiên tức
giận, muốn cắn mình nhưng sao
Trần Thanh có thể để nó thành
công được, bàn tay đang nắm lấy
đầu nó đột nhiên dùng sức.
Con rắn nhỏ nhanh chóng ỉu xìu,
phẫn hận nhìn Trần Thanh.
“Nhóc con, mày đừng nhìn tao như
vậy, mày được lợi mà, đan dược do
tao luyện, ngoại trừ mộc thạch bảy
màu này ra thì còn cho thêm vài
linh dược nữa, chắc chắn hiệu quả
còn mạnh hơn mộc thạch bảy màu,
mày đừng tỏ vẻ chịu thiệt như vậy”,
Trần Thanh thấy dáng vẻ ỉu xìu của
con rắn nhỏ, lập tức tức giận giơ
tay ra, đánh vào đầu nó.
Con rắn bảy màu nghe được lời của
Trần Thanh đột nhiên trở nên hưng
phấn, ra vẻ nịnh nọt, quấn lấy tay
Trần Thanh, không hề để bụng
chuyện vừa rồi bị Trần Thanh đánh
vào đầu, không có chút tôn nghiêm
nào của yêu thú.
“Nhóc con không chút liêm sỉ nào,
đúng là mất mặt cả yêu thú!”, Trần
Thanh thấy nhóc con này không có
chút liêm sỉ nào, liền bất lực.
“Bé rắn nhỏ, mày ở đây tu luyện
cho tốt, bảo vệ mộc thạch bảy màu,
không được cho những sinh vật
khác tới gần. Kể cả con người, chỉ
cần có ai lại gần, lập tức giết không
tha”, vẻ mặt của Trần Thanh tràn
đầy sát khí, dặn dò con rắn bảy
màu.
Cảm nhận được sát khí đáng sợ của
Trần Thanh, con rắn bảy màu khẽ
run lên, ánh mắt nhìn Trần Thanh
tràn đầy vẻ sợ hãi.
Dã thú nhạy cảm nhất với sát ý, mà
sát ý của Trần Thanh có được do
chém giết quá nhiều, đương nhiên
khiến con rắn bảy màu càng thêm
sợ hãi.
“Rất tốt, đương nhiên mày cũng có
thể tự nuốt mộc thạch bảy màu
này, đến lúc đó tao sẽ không làm
gì, nhưng, mày nên biết bây giờ,
mộc thạch bảy màu là độc dược,
không ai có thể chịu nổi”.
“Cho nên, nếu như mày ngoan
ngoãn hợp tác, tao sẽ chia cho mày
chút lợi ích, nếu không thì, dù mày
có trốn đến chân trời góc biển, tao
vẫn có thể truy sát mày”.
Ngữ khí nói chuyện của Trần Thanh
cực kỳ bình tĩnh, nhưng những lời
nói ra lại khiến tim con rắn nhỏ đập
thình thịch, sau đó Trần Thanh
buông bàn tay đang nắm con rắn
nhỏ ra.
Con rắn nhỏ trông có vẻ nịnh nọt,
không ngừng quấn lấy tay của Trần
Thanh, sau đó, Trần Thanh chưa
kịp phản ứng lại, liền cắn lên đầu
ngón tay giữa của Trần Thanh.
“Nghiệt súc...”, Trần Thanh không
ngờ con rắn nhỏ lại xảo quyệt như
vậy, khi anh thu ngón tay lại, đầu
ngón tay đã chảy một giọt máu,
hơn nữa còn khiến anh có cảm giác
kỳ lạ.
Trần Thanh cảm thấy cả người
không còn sức lực, anh không ngờ
độc tính của con rắn nhỏ này lại
mạnh như vậy.
Khi Trần Thanh đang định dùng kim
quang trong mắt để đánh tan
những chất độc đó đi, muốn động
đậy, nhưng anh lại nhận ra tinh
thần của anh đã được liên kết với
con rắn nhỏ này rồi.
“Chuyện này...”, Trần Thanh không
ngờ lại có sự thay đổi này, anh cảm
nhận lại cơ thể một chút, nhưng lại
nhận ra không hề có chút độc tính
nào, cảm giác bất lực vừa rồi chỉ
xảy ra trong một khoảng thời gian
cực kỳ ngắn ngủi.
Sau đó, con rắn bảy màu cực kỳ
thân mật trườn lại, quấn quanh
cánh tay của Trần Thanh hai lần.
“Chẳng lẽ là nhận mình làm chủ rồi
sao?”, Trần Thanh hơi ngẩn ra
nhưng anh cảm nhận được dường
như bản thân đang nắm giữ mạng
sống của con rắn nhỏ này, có thể
dặn dò, ra lệnh cho nó qua tinh
thần của mình.
“Tiểu Thải, thè lưỡi ra cho tao
xem!”, Trần Thanh thử nghiệm
ngay lập tức.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của
Trần Thanh, con rắn nhỏ thật sự
thè lưỡi ra.
“Quấn ba vòng quanh tay tao”, Trần
Thanh giơ tay ra, con rắn nhỏ
nhanh chóng trườn vào lòng bàn
tay anh, quấn ba vòng, cuối cùng
dừng lại, tựa hồ như muốn được
khen ngợi.
“Tốt lắm, ha ha...”, lệnh đầu tiên là
do Trần Thanh nói ra, còn lệnh thứ
hai thì truyền tải bằng bằng tinh
thần, không ngờ con rắn nhỏ lại
thật sự làm theo mệnh lệnh của
mình.
Lần này, anh thật sự nhặt được bảo
bối rồi, cách chiến đấu của con rắn
này cực kỳ quái dị, nhưng bây giờ
nó vẫn chưa đủ mạnh, nếu như
được bồi dưỡng thật tốt, chắc chắn
sau này sẽ dùng được.
“Được rồi, mày ở đây bảo vệ mộc
thạch bảy màu cho tốt, đợi sau khi
mộc thạch bảy màu trưởng thành
rồi, tao sẽ để lại cho mày một viên
đan dược, chắc chắn mày sẽ tiến
hóa thành công”, Trần Thanh đặt
tay xuống dưới nước, dặn dò con
rắn nhỏ.
Con rắn nhỏ rời khỏi lòng bàn tay
Trần Thanh, dường như rất miễn
cưỡng, nó bơi quanh thuyền ba
vòng, mới chìm xuống dưới nước.
Trần Thanh lập tức quay mũi
thuyền, hướng vào bờ.
Trước khi rời đi, Trần Thanh sợ sẽ
vô tình khiến các nhân viên bảo vệ
bị thương, lập tức ra lệnh cho con
rắn nhỏ bằng tinh thần, bảo nó
không được làm hại đến những
người của anh.
Linh khí gần Hồ Lộc Minh nồng đậm
như vậy, trong tay Trần Thanh lại
có nhiều linh dược như vậy, có lẽ
anh sẽ xem có thể bồi dưỡng được
chút nào không, nếu như thật sự có
thể làm được, thì có lẽ đây sẽ là tài
sản lớn nhất của anh.
Hứa Nghị đang tuần tra, nhìn thấy
Trần Thanh từ giữa hồ đi tới, hai
mắt mở to, bởi vì anh ta phát hiện
ông chủ của mình không dùng mái
chèo, mà chiếc thuyền giống như bị
đẩy về phía trước, cảnh tượng này
khiến Hứa Nghị và những thành
viên khác trong đội rất ngạc nhiên.
“Ông chủ, anh trở về rồi”, đợi sau
khi Trần Thanh xuống thuyền, bọn
họ vội vàng chạy đến, nhưng lần
này, ánh mắt của bọn họ dành cho
Trần Thanh không chỉ là kính nể mà
còn có sự sùng bái với kẻ mạnh.
“Ừm, đúng rồi, mọi người mua một
chiếc thuyền xung kích, bố trí hai
người tuần tra trong hồ cho tôi, nếu
như phát hiện ra bất thường gì
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!