Chương 307: Nhiều lời rồi
Đợi khi đến biệt thự rồi, Trần Thanh
mới hỏi Giang Tử Phong, đám bảo
vệ kia là thế nào.
“Đại ca, chỗ chúng ta trống vắng
quá, nếu có người xông nhầm vào
thì không ổn, thế nên từ đợt anh đi
thành phố Vân Hải, em đã bắt đầu
tuyển dụng bảo vệ và tiến hành
huấn luyện”.
“Đại ca, anh yên tâm đi, những
người này khá khẩm lắm, anh
không cần lo lắng về mức độ trung
thành. Vả lại, thực lực của họ cũng
rất được”.
Giang Tử Phong lập tức báo cáo
một lượt về quá trình của sự việc.
“Khá lắm, chuyện này cậu làm rất
tốt. Có điều, thực lực của những
người này vẫn hơi thấp, nếu cậu
cảm thấy họ thực sự trung thành thì
nói với tôi, tôi sẽ cung cấp phương
pháp luyện công và nguồn lực để
luyện công cho họ”, Trần Thanh
nghĩ một lát rồi nói.
“Vâng, đại ca”, Giang Tử Phong gật
gật đầu.
“Các cậu tu luyện thế nào rồi?”,
Trần Thanh lập tức hỏi.
“Đại ca, hai chị dâu có thiên phú dị
bẩm rất đáng kinh ngạc, khi em mới
vận hành được tam châu thiên thì
họ đã có thể vận hành ngũ châu
thiên, em còn tưởng mình là kỳ tài
bẩm sinh cơ”, nghe thấy Trần
Thanh hỏi vậy, Giang Tử Phong
bỗng chốc thấy nhụt chí như bị đả
kích vậy.
“Ồ, để tôi xem xem”, nghe thấy lời
nói của Giang Tử Phong, Trần
Thanh bỗng thấy ngạc nhiên. Phải
biết rằng tư chất võ đạo của Giang
Tử Phong vốn không kém anh quá
nhiều, thế mà tư chất Từ Tịnh Nhã
và Dương Lệ còn đáng sợ hơn
Giang Tử Phong, há chẳng phải là
còn tốt hơn tư chất của mình sao?
Giang Tử Phong vận hành vòng
châu thiên, Trần Thanh lập tức kiểm
tra cho cậu ta.
Quả nhiên, anh phát hiện ra Giang
Tử Phong đã hoàn toàn nhập môn,
trở thành một võ giả thực thụ, điều
này khiến Trần Thanh cực kỳ chấn
động, phải biết rằng mới qua một
đêm thôi.
“Khá lắm, rất tốt, tiếp tục cố gắng.
Đi nào, dẫn tôi đi xem hai người
họ”, Trần Thanh gật gật đầu hài
lòng.
Giang Tử Phong lập tức dẫn Trần
Thanh lên tầng, vừa lên đến nơi,
Trần Thanh cảm nhận được hai
luồng linh khí từ bốn xung quanh tụ
lại về đây, xông vào hai căn phòng.
Mới qua bao lâu mà hai người đã
biểu hiện ra hiện tượng kỳ dị thế
này, xem ra tư chất của hai cô gái
thực sự rất khá.
“Đừng làm phiền họ”, biết hai cô gái
đang tiến hành tu luyện, Trần
Thanh ngăn động tác gõ cửa của
Giang Tử Phong.
“Mức độ linh khí này thế này, hai
người họ có chịu nổi không?”, cảm
nhận được linh khí hội tụ về, Trần
Thanh bỗng chốc nhíu mày.
“Cứ thế này không ổn, nền móng
chưa vững thì làm sao đột phá lên
cao hơn được?”, Trần Thanh biết
rằng không thể để họ tiếp tục như
thế này, nếu không thì cảnh giới
của hai người này nâng cao quá
nhanh, sẽ có tai họa ngầm rất lớn.
Trần Thanh lập tức vận động chân
khí trong cơ thể, bắt đầu cướp lấy
luồng linh khí hướng về phía hai
người.
Với thực lực của Trần Thanh, khi
anh dốc sức vận động, không còn
một chút chân khí nào tiến vào
phòng của hai cô gái nữa.
“Chuyện gì thế này? Sao tôi không
cảm nhận được chân khí nâng cao
nữa?”, đúng vào lúc này, Dương Lệ
mở cửa phòng ra trước, mặt mũi lộ
rõ vẻ mờ mịt.
“Tôi cũng thế”, Từ Tịnh Nhã cũng
bước ra, nhưng khi nhìn thấy Trần
Thanh có mặt ở đây, bỗng chốc hô
lên đầy kinh ngạc.
“Hai người thay quần áo đàng
hoàng đi rồi xuống tầng”, Trần
Thanh nói với hai người này rồi lôi
Giang Tử Phong đi xuống tầng.
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, bấy
giờ hai người mới phát hiện ra mình
đang mặc áo ngủ, tuy rằng không
hở hang, nhưng để lộ cảnh chật vật
như thế trước mặt người mình thích
quả thực khiến họ hết sức lúng
túng.
Sau khi xuống tầng, Trần Thanh
mới nhớ ra hai người này tự mình tu
luyện chứ không được anh dẫn dắt.
Quả nhiên, hai người này không chỉ
có tư chất tốt mà còn cực kỳ thông
minh, nếu không cũng không tự tu
luyện, mà còn gây ra động tĩnh lớn
như thế này.
Hai cô gái nhanh chóng xuống tầng.
Hai người mặc bộ quần áo đẹp đẽ
nhất của mình, không quên dùng
khoảng thời gian ít ỏi để trang điểm
nhẹ nhàng, xem ra trong lòng họ,
Trần Thanh thực sự rất quan trọng.
“Chúng tôi đã tu luyện nhập môn
rồi, ban nãy không hiểu tại sao mà
đột nhiên không cảm nhận được
linh khí nữa, mới đành dừng lại”,
Dương Lệ lên tiếng trước, như đang
tự khen mình.
Tuy rằng Từ Tịnh Nhã không nói gì
nhưng cũng tỏ ra rất vui vẻ, hiển
nhiên vô cùng hài lòng với việc bản
thân tu luyện nhanh như thế.
“Trước hết, chúc mừng các cô đã
trở thành võ giả thực thụ”, Trần
Thanh không hề phê bình họ, dù
sao thì họ cũng chưa từng tu luyện
bao giờ, đương nhiên không biết lợi
và hại bên trong.
Nghe được câu chúc mừng của Trần
Thanh, hai người lập tức mỉm cười
vui vẻ.
“Tuy rằng cố gắng tu luyện là
chuyện tốt, nhưng hôm nay tôi
muốn nói với mọi người về một số
chuyện liên quan đến tu luyện. Tử
Phong, cậu cũng lắng nghe đi”,
Trần Thanh nghiêm túc nói.
Nghe thấy câu nói nghiêm túc của
Trần Thanh, hai cô gái và Giang Tử
Phong lập tức thu lại nụ cười, ngồi
ngay ngắn.
“Tu luyện trước nay coi trọng việc
thuận theo tự nhiên, chăm chỉ tu
luyện tuy rằng không sai, nhưng
mọi người phải xem xem bản thân
mình có chịu nổi không?”
“Với mức độ vững chắc của kinh
mạch các cô ở thời điểm hiện tại,
nếu tôi đến muộn hơn một chút, e
là kinh mạch của các cô đã chịu tổn
thương, đến lúc đó khôi phục kinh
mạch là một chuyện cực kỳ phiền
phức, cũng tăng thêm hiểm họa
ngầm nếu đột phá về sau này”.
“Thế nên, để tăng thêm thú vui
trong lúc tu luyện cho hai cô, tôi sẽ
thiết lập một kế hoạch tu luyện cho
hai người”.
Trước tiên Trần Thanh nói rõ một
số lợi và hại của việc tu luyện, sau
đó lấy giấy bút ra, bắt đầu viết viết
vẽ vẽ.
Nghe Trần Thanh nói vậy, hai người
bỗng chốc hiểu ra tại sao ban nãy
họ đang tu luyện thì cơ thể có cảm
giác như người ăn no.
“Đây là kế hoạch tu luyện của hai
người, không được tham lam đòi
nhanh, phải đặt nền móng thật
vững chắc đã”, Trần Thanh đưa
bảng biểu cho ba người xem.
Sau khi nhìn xong kế hoạch tu luyện
trên bảng biểu, cả ba người đờ đẫn.
“Đại ca, mỗi sáng chạy năm ki-lômét sau bữa sáng, quay về rồi tu
luyện, tu luyện ba tiếng đồng hồ rồi
chạy thêm năm ki-lô-mét nữa, như
thế một ngày phải chạy hai mươi kilô-mét à”, Giang Tử Phong lập tức
kêu ầm lên, mặt mũi khổ sở.
Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng lộ
rõ vẻ suy sụp, kế hoạch huấn luyện
này đúng là quá ác, với thể chất
hiện tại của họ, căn bản không thể
nào hoàn thành được.
Cho dù hoàn thành được, chắc cũng
lột mất một lớp da.
“À, ngại quá, viết sai cho cậu rồi, kế
hoạch của cậu hơi khác với họ một
chút”, Trần Thanh vỗ đầu mình rồi
nói với vẻ ảo não.
Nghe thấy câu nói của Trần Thanh,
Giang Tử Phong bỗng nhìn anh với
vẻ chờ mong.
Mà Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thì
buồn bực, lẽ nào không nên thay
đổi kế hoạch cho họ sao?
“Mỗi ngày cậu vác phụ trọng mười
ki-lô-gam rồi hẵng chạy”, Trần
Thanh nói tiếp.
“Á... ối trời ơi, ai bảo mày lắm
mồm”, Giang Tử Phong tát mình
một cái, phiền muộn nói.
Nhìn thấy vẻ thảm thương của
Giang Tử Phong, Từ Tịnh Nhã và
Dương Lệ bỗng chốc bật cười khi
thấy cậu ta gặp họa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!