“Woa... Đẹp quá!”, sau khi dùng cỏ Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Thanh lập tức trầm trồ.
Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.
Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.
Lúc này, Trần Thanh thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.
“Tiểu Yến, anh là Trần Thanh đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Thanh cẩn thận gõ cửa.
Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Thanh ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quăng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.
Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.
“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Thanh ở ngoài cửa.
“Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Thanh hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.
“Xì... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.
Nghe thấy những gì Nam Cung Yến nói, Trần Thanh thở dài một hơi, quả nhiên là cô đã nhìn thấy rồi.
“Vợ à, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu, anh...”, Trần Thanh sốt sắng mở miệng nói.
“Được, vậy anh giải thích đi”, Nam Cung Yến bỗng mở cửa ra, nhìn Trần Thanh rồi lạnh lùng nói.
“Em khóc à? Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, nhưng cũng chỉ bởi vì anh sợ em hiểu lầm mà thôi”, đôi mắt Nam Cung Yến đỏ hoe, hẳn là vừa khóc xong, khiến trái tim Trần Thanh không khỏi nhói đau.
Anh cảm thấy tự trách vô cùng, anh không nên ở thành phố Vân Hải lâu như thế, phải về sớm hơn một chút mới đúng.
“Anh giải thích đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”, Nam Cung Yến thầm hạ quyết tâm, nếu Trần Thanh không giải thích được thì sáng mai cô sẽ tới Cục dân chính để ly hôn.
“Chuyện là thế này, anh đi cùng Dương Lệ tới thành phố Vân Hải...”, thế là Trần Thanh kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nam Cung Yến nghe.
Nhưng anh không kể hết tất cả mọi chuyện, bởi vì anh không muốn Nam Cung Yến dính vào những cuộc tranh đấu tàn khốc ấy, chỉ cần cô sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.
Trần Thanh chỉ nói là có người giả mạo người nhà của Dương Lệ, muốn cướp đoạt tài sản của nhà họ Dương, anh đi để giúp Dương Lệ, còn lại thì anh không nói.
“Những gì anh nói là thật hả? Anh đợi tôi đi xác nhận lại đã”, nghe thấy những gì Trần Thanh kể lại, Nam Cung Yến âm thầm thở phào một hơi.
“Được, em gọi điện thoại đi”, Trần Thanh xòe tay ra, Dương Lệ đã sẵn sàng đi theo anh thì để Nam Cung Yến biết mối quan hệ giữa anh và cô ấy cũng không sao.
Nam Cung Yến nhanh chóng gọi điện thoại xong.
“Sao anh không nói sớm với tôi, làm tôi mừng hụt một trận, tưởng là lần này có cớ ly hôn với anh rồi”, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng Nam Cung Yến lại nói ngược lại.
“Vợ à, lần này tới thành phố Vân Hải, anh mang quà về cho em nè, em xem có thích không?”, Trần Thanh lấy chai thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt ra.
Anh chẳng hề để bụng tới câu nói của Nam Cung Yến, bởi vì anh có thể nhìn ra được rằng Nam Cung Yến chỉ nói cho sướng mồm thôi, cô sắp bị anh cảm hóa rồi, cố gắng thêm chút nữa là được.
“Đây là cái gì? Nước hoa à?”, thấy Trần Thanh lấy chai thuốc ấy ra, đôi mắt của Nam Cung Yến sáng lên, cô lập tức giật lấy.
“Không phải, là thứ để uống, có thể làm em càng thêm xinh đẹp hơn, mặc dù bây giờ em đã hoàn mỹ lắm rồi”, Trần Thanh nịnh bợ một phen.
“Thật không đó? Chẳng phải thuốc mà anh cho bọn tôi uống lần trước cũng là thuốc làm đẹp đó sao? Cái này cũng thế hả?”, nghe những gì Trần Thanh nói, Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
“Hơi khác đó, thuốc lần trước chỉ giúp làn da trở nên căng bóng trắng nõn thôi, còn thuốc này thì có thể điều chỉnh cơ thể em, giúp cơ thể em trẻ hơn, khỏe hơn”, Trần Thanh lắc đầu nói.
Nhưng Trần Thanh không ngờ sau khi anh nói xong câu đó, đôi mắt của Nam Cung Yến bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh cũng ngập tràn sự phẫn nộ.
“Anh đi ra ngoài cho tôi”, vừa nói, Nam Cung Yến vừa đẩy Trần Thanh ra khỏi phòng.
“Anh làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”, tự nhiên bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng, Trần Thanh ngơ ngác chẳng hiểu gì, cứ như hòa thượng không sờ thấy tóc vậy.
“Khốn kiếp, không biết nói chuyện thì đừng có nói, anh chê tôi già chứ gì? Hừ! Tôi cũng muốn xem thử thứ này có hiệu quả như thế hay không”, nhìn Trần Thanh bị đuổi ra khỏi phòng, Nam Cung Yến tức tối nói thầm.
Trần Thanh còn đang không hiểu vì sao mình lại bị đuổi ra ngoài, nhưng với thính lực của anh, tất nhiên là nghe thấy câu nói lẩm bẩm ấy của Nam Cung Yến rồi.
Sau khi nghe xong, Trần Thanh chỉ muốn tát cho mình một cái, đang yên đang lành, sao anh lại phát ngôn bừa bãi như thế cơ chứ!
Lần này thì hay rồi, tặng quà còn mắc sai lầm.
Haizz!
Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, anh biết là hôm nay Nam Cung Yến sẽ không mở cửa cho anh nữa, chỉ đành đi về phòng mình.
Vì đã có kinh nghiệm lần trước nên Nam Cung Yến biết phải làm thế nào.
Cô vào thẳng trong phòng tắm, nhìn chai thuốc tản ra hơi lạnh trong tay, cô lập tức uống một hớp mà không do dự chút nào.
“Hương vị được đó, ngon hơn thuốc dưỡng da lần trước”, Nam Cung Yến uống hết giọt cuối cùng rồi chẹp chẹp miệng, cảm thấy vẫn chưa thỏa thê.
Nếu để Phòng Vĩnh Tín biết linh dược mà tổ tông bọn họ vất vả mang về bị Trần Thanh điều chế thành thứ này, còn cho một người không hề có căn cơ võ đạo uống thì e rằng sẽ tức hộc máu mất.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Yến cảm thấy nóng bức khắp người, hơn nữa còn có chất nhầy màu đen và cặn bẩn chảy ra từ da cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!