Chương 291: Võ đạo tông sư
“Ồ, tiếp tục nói nữa đi, tôi thích nhất là được người khác khen mình đấy”, Trần Thanh ngây người ra khi nghe Phòng Nguyên Vũ nói vậy, sau đó trên mặt anh lại lộ ra nụ cười tinh ranh, nói.
Lúc này, đám người xung quanh đều sững sờ, không ngờ rằng hai người họ đang đánh nhau không ngừng, sao lại đột ngột dừng lại rồi?
Bởi vì ở rất xa, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hai người họ đang trò chuyện, không hề có chút nổi giận nào mà lại giống như là hai người bạn cũ đang tán gẫu cùng nhau.
“Tôi có một đề nghị này cho cậu, chi bằng cuộc thi đấu lần này, chúng ta kết thúc như thế này đi, cậu hãy làm trưởng lão của nhà họ Phòng chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ cho cậu sự đãi ngộ tốt nhất, thế nào?”, Phòng Nguyên Vũ nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.
Ông ta tin rằng Trần Thanh nhất định sẽ không từ chối.
Dù gì thì địa vị của nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải này vô cùng cao, có rất nhiều người muốn thiết lập mối quan hệ với bọn họ.
“Thành thật mà nói, cậu đúng là khiến tôi đây nhìn với ánh mắt khác đấy”, nghe Phòng Nguyên Vũ nói vậy, anh lộ ra vẻ khinh thường nói: “Ông quả là mặt dày, không hổ ở cấp bậc trưởng lão, chẳng trách nhà họ Phòng đã phát triển lớn mạnh như vậy, cảm giác như đạt được là nhờ vào độ dày của mặt ông vậy”.
Vốn dĩ Phòng Nguyên Vũ vô cùng tự tin, nghĩ rằng Trần Thanh sẽ vô cùng cao hứng, sau đó sẽ gia nhập vào nhà họ Phòng.
Nhưng khi nghe được những lời của anh nói, sắc mặt ông ta bỗng trở nên tái mét đi, đã già như vậy rồi, hôm nay có thể nói là ngày ông ta bị mắng nhiều nhất trong đời.
“Tốt lắm, nếu đã như vậy, đừng trách tôi không nương tay”, Phòng Nguyên Vũ cười nhạt một cái, chân khí trong cơ thể bộc phát ra, toàn thân tràn đầy màu lam quái dị.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy quen thuộc.
“Bộ tộc Hắc Sơn!”, anh không ngờ ông ta lại là người của bộ tộc Hắc Sơn, nói như vậy thì không phải cả nhà họ Phòng này đều là người của bộ tộc Hắc Sơn chứ?
Nếu đúng như vậy thì nhà họ Phòng này thật sự không thể không diệt trừ rồi.
“Chết đi!”, sau khi để lộ ra bí mật lớn nhất của mình, Phòng Nguyên Vũ biết rằng tuyệt đối không thể để Trần Thanh rời khỏi đây, nếu không, nhà họ Phòng nhất định sẽ bị tấn công tập thể.
“Sao vậy? Ông muốn giết người diệt khẩu sao? Được thôi, tôi chờ ông, chỉ sợ ông không có năng lực đó thôi”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục châm chọc ông ta.
“Nếu cậu đã biết bí mật của bộ tộc Hắc Sơn chúng tôi, vậy chỉ có thể để cậu chìm mãi vào giấc ngủ ngàn thu rồi”, vẻ mặt Phòng Nguyên Vũ lạnh tanh, cả người toát ra luồng khí lạnh lẽo, khiến người ta rất khó chịu.
“Tôi chỉ muốn hỏi, chỉ có một mình ông, hay toàn bộ nhà họ Phòng đều là bộ tộc Hắc Sơn?”, Trần Thanh lập tức hỏi.
“Chỉ có một mình tôi, còn những người khác đều là người bình thường”, Phòng Nguyên Vũ không cần phải che giấu chuyện này, dù sao loại chuyện này có muốn giấu cũng khó mà có thể che giấu được.
Cần phải có đủ sức mạnh để đạt đến cấp độ của ông ta, mới có thể che giấu luồng khí của mình.
“Được rồi, tôi đã hỏi xong rồi, ông có thể đến đây chịu chết đi”, Trần Thanh có được câu trả lời như ý muốn, liền khiêu khích Phòng Nguyên Vũ.
“Tốt lắm”, ông ta không còn kiên nhẫn nữa, lập tức tốc độ của toàn thân bộc phát ra ngoài.
Trước đó, tốc độ của ông ta đã đủ nhanh rồi, nhưng lần này còn nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Trong nháy mắt, ông ta đã đến trước mặt Trần Thanh, đáng tiếc, làm sao anh có thể rơi xuống hai lần cùng một cái hố chứ.
Anh rất chú ý quan sát Phòng Nguyên Vũ, đợi khi chân khí trong cơ thể ông ta bắt đầu truyền đến, anh liền nhanh chóng di chuyển ra xa.
Ngay khi Trần Thanh rời khỏi vị trí ban đầu, đợt tấn công của ông ta liền ập đến, nhưng anh sớm đã rời khỏi đó.
Trong nhiều lần liên tiếp, đòn tấn công của Phòng Nguyên Vũ gần như sắp đánh trúng Trần Thanh thì anh luôn có thể né tránh được, khiến ông ta toàn đánh trượt.
“Nếu có bản lĩnh thì đừng né tránh, mau tiếp chiêu của tôi”, lúc này Phòng Nguyên Vũ vô cùng tức giận vì mỗi lần công kích đều bị Trần Thanh né tránh, làm sao có thể đánh được chứ?
“Ông bị ngốc sao? Trạng thái điên cuồng của ông không thể tồn tại lâu. Chỉ cần tôi kiên trì cho đến khi nó biến mất thì tôi sẽ thắng rồi”, Trần Thanh chế nhạo ông ta.
“Chết tiệt, quả nhiên là cậu biết điều đó”, Phòng Nguyên Vũ vô cùng tức giận khi nghe những lời nói của Trần Thanh.
Ông ta hiểu rất rõ, e là cả hai người của tộc mình đó đều đã bị Trần Thanh giết chết, hơn nữa hai người bọn họ chắc chắn đã thi triển trạng thái điên cuồng trước khi chết, nhưng dù vậy, họ vẫn bị anh đè bẹp một cách tàn nhẫn.
“Tuy nhiên, nếu cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể thoát khỏi bằng cách này, thì cậu đã quá ngây thơ rồi đấy”, ông ta nở một nụ cười kỳ quái trên mặt.
“Luồng khí này là ...”, vẻ mặt của Trần Thanh lập tức biến sắc khi anh cảm nhận được luồng khí từ cơ thể của ông ta, anh không ngờ rằng sức mạnh của ông ta đã đến được với võ đạo tông sư sau khi thi triển trạng thái điên cuồng.
Võ đạo tông sư trên cảnh giới thiên tiên tuy chỉ là đạt được một cách mờ mịt, nhưng thực lực lại tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất là đạt tới võ đạo tông sư, mới có thể phóng xuất ra chân khí, tức là có thể đả thương người trên không, thậm chí có thể giết người.
Vẻ mặt của Trần Thanh trở nên nghiêm túc, anh dùng đôi mắt xuyên thấu của mình trực tiếp quét lên trên người Phòng Nguyên Vũ, chỉ cần ông ta có chút biến hóa, anh sẽ chạy.
“Haha… Xem ra cậu vẫn chưa tới mức ngu ngốc, đúng vậy, với sự trợ giúp của trạng thái điên cuồng, tôi đã đạt tới võ đạo tông sư, cuối cùng cũng có thể thi triển được chiêu này”, Phòng Nguyên Vũ cười điên cuồng lên, giọng nói như đâm thủng cả bầu trời, hiển nhiên là sức mạnh của ông ta vô cùng phi thường.
Khi những người xung quanh nghe những lời của Phòng Nguyên Vũ, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Nên biết rằng sức chiến đấu mạnh nhất ở thành phố Vân Hải là bậc cao nhất của thiên tiên tuy ở nó cũng có điểm mạnh và yếu, nhưng nó có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại được sức mạnh của võ đạo tông sư.
Điều đó không còn ở cùng một cấp độ nữa.
“Tôi khinh! Ông thật sự cho rằng mình là võ đạo tông sư sao? Ông chỉ qua mượn trạng thái điên cuồng để đạt được mà thôi. Ở trạng thái của ông như thế chỉ có thể duy trì nhiều nhất hai đòn công kích của võ đạo tông sư mà thôi”.
“Nhưng ông dám đảm bảo rằng trong hai lần này có thể đánh trúng tôi được một lần không? Nếu đánh không trúng tôi, e rằng chân khí trong cơ thể của ông sẽ không còn lại được bao nhiêu, đến lúc đó chỉ có thể để mặc người ta chia năm xẻ bảy”.